NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 314

bất động.

"Giúp tôi đưa ông ấy vào nhà" Mèo Bự nói một cách cộc cằn. "Bọn lính
không còn xa lắm đâu".
Như một cái máy, Dax đưa tay ra đỡ tên cướp già mới nhẹ bẫng và mỏng
manh biết bao. "Chuyện gì xảy ra thế?"
"Tôi đã bảo anh là có quá nhiều lính mà" Mèo Bự nói. "Còn bao nhiêu nữa
ở ngoài Asiento".
Tên cướp già húng hắng ho, máu phùi bọt qua miệng khi họ đặt ông xuống
chiếc ghế băng, cạnh cầu thang. Trang trại bắt đầu thức giấc. Một người
đàn bà đi ra từ dẫy phòng sau bếp.
"Lấy nước và khăn!" Dax ra lệnh. Anh nhìn Mèo Bự. "Bảo một trong
những người của tôi đi đón bác sĩ".
Mèo Bự chạy ra khỏi nhà.

Đại bàng ho và nhăn nhó vì đau khi cố nói một điều gì đó. Dax lấy chiếc
khăn ẩm từ một trong những người đàn bà, lau mặt cho ông. "Đừng cố nói,
chúng tôi đã đi đón bác sĩ".
Đại bàng nhăn nhó. "Để làm gì?" ông hỏi trong tiếng khò khè. "Tôi đã chết
rồi".
"Ông sẽ không chết".
"Tôi đã cảnh báo anh là Guiterrez sẽ giết tất cả chúng tôi".
"Đấy không phải là Guiterrez".
"Đó chính là Guiterrez", Mèo Bự từ cửa nói vọng vào. "Chúng ta ngu, ông
già đúng. Giờ hắn là trùm mật vụ của Tổng Thống".
Dax chằm chằm nhìn hắn. Có tiếng chân trên cầu thang trong nhà. Amparo
đang đi xuống thang. Mặt cô trắng bệch, ủ dột. Dax thoáng thấy bóng José
phía sau cô, rồi biến mất.
"bọn họ phục kích khi toán cướp rời thị trấn để về núi".
Ánh mắt Dax từ Mèo Bự hướng sang Amparo. "Em đã biết chuyện này?"
Amparo không đáp. Cô nhìn xuống ông già, cặp mắt vô cảm. "Ông ta chết
rồi à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.