NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 315

Dax nhìn xuống. Mồm Đại bàng há hốc, cặp mắt ông trừng trừng nhìn lên,
nhưng không còn sinh khí nữa. "Ông chết rồi".
Một tiếng thét phát ra từ phía cầu thang. Dax xoay người khi cậu bé lao
toàn thân vào Amparo. Với con dao trong tay, thằng bé tựa như một mũi
dao. Như cái máy, Dax gạt Amparo sang bên, và cô ngã xuống khi Dax
khuỵ một gối, và con dao trong tay cậu bé rơi xuống sàn. Anh đá con dao
ra.
Cậu bé bất động trong tay Dax, cặp mắt đầy nước. "Mày nói dối! mày biết
tất cả!"
"Tôi không biết" Dax nói, giúp cậu bé đứng lên. "Tôi không biết. Hãy tin
tôi đi".
"Đừng đụng vào tao!" José thổn thức, hẩy tay anh ra. "Đồ dối trá! Đồ phản
bội!" nó chạy ra phía cửa. "Tao sẽ giết mày vì chuyện này!" nó biến mất
trong bóng tối và một lát sau thì có tiếng vó ngựa lao đi trong đêm đen.
Mèo Bự trân trân nhìn theo. "Nó trở về với núi rừng".
"Cứ để cho nó đi", Dax nói rồi quay lại Amparo, cô vẫn nằm ườn trên sàn.
"Để anh đỡ em dậy".
"Đừng động vào tôi!" cô nói, chợt hung dữ. "Anh không thấy tôi đang mất
máu à?"
Anh nhìn xuống cô, mắt thao láo. Nửa dưới chiếc áo ngủ của cô đẫm máu.
"Cái gì thế này?"
Cô nhìn anh, trong cặp mắt lẫn lộn cả giận dữ với đau đớn. "Anh là một
thằng ngu tội nghiệp! Anh không thấy à? Tôi đang mất con!"
Cảm giác bệnh hoạn dâng lên. Anh đã xuất hiện như một thằng đại ngu
trước tất cả mọi người. Với cả mớ kiến thức, với tất cả nghiệm sinh, với
những gì anh đã học được từ thế giới bên ngoài, song rõ ràng anh chỉ là đứa
con nít trong tay họ. Chẳng ai là không dối trá anh, chẳng ai là không sử
dụng anh. Kể cả Amparo.
Có nhiều tiếng chân ngựa ở bên ngoài rồi tiếng của những gót ủng nặng nề
trên hành lang. Anh quay ra khi những người lính ập vào. Những bộ quân
phục xanh, đỏ đầy nhóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.