NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 312

lên lưng ngựa thế nào không?"
Cô bước ra khỏi xe. "Thế thì kiếm ngựa cho em đi", giọng cô thoáng chút
bẳn gắt. "Em sẽ sẵn sàng sau khi thay quần áo khác".
Dax đi vòng khách sạn, đến tàu ngựa, dắt ra con của mình và con của Mèo
Bự. Anh cười thầm. Mèo Bự sẽ nổi sung, nhưng đấy là lỗi của hắn. Anh
dẫn đôi ngựa ra cổng trước. Màn đêm bắt đầu buông. Khi đi ra từ sau toà
nhà, anh thấy cậu bé đứng đấy, tay dắt con ngựa của mình. Anh gần như đã
quên khuấy cậu ta.
"Ông đã sẵn sàng đi chưa ạ?" cậu ta hỏi, đi theo anh.
"Rồi".
Họ dừng lại trước nhà Thị trưởng. Dax nhìn xuống cậu bé. "Cậu muốn chào
tạm biệt cha cậu không?"
Cặp mắt sẫm màu của José như vô cảm. "Tôi đã chào tạm biệt cha tôi rồi".

Trời đêm trong sáng và ánh trăng làm cho con đường cũng dễ đi như ban
ngày. Họ đi theo hàng một. Dax dẫn đầu, theo sau là Amparo và cuối cùng
là cậu bé. Đến đỉnh núi, Dax dừng lại, quay nhìn xuống thị trấn. Nhà cửa
rực rỡ trong ánh đèn và trong đêm rừng tĩnh lặng, tiếng nhạc đâu đó thảng
hoặc vẳng lên.

Dax cười "Đêm nay chắc Asiento không ngủ".
"Em cũng đoán thế".
Những đám lửa ở phía bắc thị trấn bắt mắt anh. "Anh không hiểu là lửa gì
thế nhỉ?"
Amparo không trả lời.
"Đấy là lửa của trại lính", José nói.
"Tại sao cậu biết?" Dax hỏi.
"Chúng tôi thấy khi đi vào. Vì thế mà cha tôi đã đưa hầu hết người của ông
trở lại rừng núi".
Dax nhìn cậu bé một lát rồi quay sang Amparo. "Để làm gì?"
Cô nhún vai, lảng tránh. "Cha không bao giờ đi đâu mà lại không có tuỳ
tùng".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.