NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 339

Bác sĩ và hai y tá đang cúi trên một chiếc bàn đặt ở góc phòng. Cô lơ mơ
hiểu họ đang làm gì. Một lát sau thì rõ ràng. "Con tôi!" cô kêu lên, cố ngồi
dậy, nhưng các đai buộc giữ cô lại.
Bác sĩ quay lại nhìn qua vai rồi nói gì đó với một trong hai y tá. Người kia
đến bên cô. "Nằm xuống nghỉ đi".
"Con tôi có làm sao không?"
"Không có gì cả. Cứ nghỉ ngơi đi. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi".
"Bác sĩ" cô la lên. "Con tôi làm sao thế?" Khi cô lại cố ngồi dậy, người y tá
giữ cô nằm xuống. Một lát sau, bác sĩ đi tới. "Con tôi chết rồi!"
"Không, đứa bé ổn. Chúng tôi chỉ trục trặc chút đỉnh".
"Trục trặc thế nào?"
"Cuống nhau quấn quanh đầu đứa bé".
Người y tá đứng trước bàn bỏ đi và cô có thể thấy chiếc phễu oxy chụp trên
mặt đứa bé. "Họ làm gì thế?"
"Cho bé thở oxy. Nào, nghỉ ngơi đi".
Cô gạt tay ông ra. "Vì sao?"
"Oxy trợ giúp trong trường hợp đứa bé bị tổn thương. Chúng tôi cẩn tắc vô
ưu, phải không?"
Chợt cô hiểu. "Nó bị dị dạng ư? Hay là não bộ? đấy là bộ phận đầu tiên bị
tổn thương, phải không?"
Bác sĩ nhìn cô. "Trong những trường hợp như thế này thì không ai đoán
biết được". Ông miễn cưỡng trả lời.
Cô trân trân nhìn ông. Có thể họ không chắc, nhưng cô thì chắc, khi những
lời của mẹ hiện lên. "Mày muốn con cái mày trở thành lũ đần độn hả?"
Cô nhắm mắt lại trong một cơn đau quặn. Mẹ nói đúng, cô nghĩ thế. Mẹ
luôn luôn đúng. "Bác sĩ?"
"Vâng?"
"Bác sĩ, ông có thể thu xếp để triệt sản không?"
Ông nhìn xuống cô. "Có thể. Nhưng bà không nghĩ là phải nói chuyện với
chồng bà trước à?"
"Không!"
"Đây là một tai biến" ông nói, "có thể sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nó chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.