NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 362

Blanchette một mình chứ? Bà ấy bao giờ chả có các cô đẹp nhất Paris, mà
tôi thì…không muốn chơi chịu".

Đích thân bà Blanchette ra đón sau khi cô hầu cất mũ, áo cho họ. "Ông
Xenos,thật mừng vì ông đã đến. Đã lâu quá rồi".
"Cũng đã lâu rồi thật".
Bà khoác tay anh. "Đêm nay chúng tôi có bữa tiệc đặc biệt. Ông sẽ thấy là
nếu không đến ông sẽ thiệt thòi thế nào". Bà thì thầm. "Sau cuộc vui, ông
sẽ đi với một cô gái lai Á. Không ai khác đâu đấy". Rồi giọng bà trở lại
bình thường. "Trông ông khoẻ lắm".
Dax cười. "Còn bà, thưa bà, thậm chí đẹp hơn cả ký ức của tôi trong đêm
đầu tiên của mình ở Paris".
"Đấy" bà Blanchette nói "ông đã thành một đấng galant rồi".
Họ bước vào đại sảnh. Ban tam tấu đang chơi ở một góc. Quanh phòng là
những tốp nhỏ đứng, ngồi chuyện trò quanh những chiếc bàn nhỏ. Mỗi
nhóm như một thế giới riêng.

Tiếng rì rào của những câu chuyện dừng một thoáng và Dax cảm nhận
nhiều ánh mắt hướng về mình. Anh liếc quanh. Trong khoảng hai chục
người hiện diện, Dax đoán khoảng mười lăm là người Đức, mặc dù không
ai trong họ vận đồng phục. Tiếng rì rào lại tiếp tục khi bà Blanchette dẫn
anh tới một sofa nhỏ đặt giữa phòng. Một người hầu vội vã rót champagne
vào ly của họ. Dax nâng ly. "Chúc sức khoẻ bà".
"Cảm ơn ông. Chúc ông".
Họ cạn ly. "Ở đây nhiều người Đức" Dax thấp giọng "nhưng không có đồng
phục".
"Tôi không cho phép đồng phục. Đây là ngôi nhà của vui chơi. Chiến tranh
phải dừng ở ngoài cửa".
Im lặng ập đến khi các cô gái như bồng bềnh dạt vào. Có quá nhiều tiếng
lách cách của gót giầy, rồi cúi chào, rồi hôn tay khi những người Đức cố
chứng tỏ sự lịch lãm, nhưng họ quá cứng, quá quân sự, quá ý thức với địa
vị của kẻ đi chinh phục để có thể chơi trò chơi galant một cách thành công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.