NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 364

riêng tư, bí ẩn của mình. Họ tránh né những cái liếc của người khác, cho
đến khi lấy lại tự chủ.

Bà Blanchette đứng lên, với thoáng nụ cười. "Thưa các vị", bà nói, "tôi tin
là các vị đã thưởng thức màn biểu diễn nhỏ của chúng tôi". Vẫn mỉm cười,
bà đợi cho tiếng vỗ tay ngừng hẳn. "Giờ thì tôi để quý vị lại với những thú
vui của mình".

Một cách vương giả, như hoàng hậu rời quần thần, bà ra khỏi phòng. Cánh
cửa khép lại sau lưng bà và tiếng rì rầm lại cất lên.
Dax nhìn cô gái. "Bây giờ?"
Cô gật đầu.
Anh đứng lên. Cô khoác tay anh, và khi họ bắt đầu rời phòng thì một giọng
nói giữ anh lại. "Ông Xenos?"
Dax quay lại. "Tướng Foelder".
Viên tướng cười. "Tôi không nghĩ là ông biết chỗ này".
Dax cười xã giao. "Làm sao mà tôi lại không biết? Bao nhiêu năm nay nó
chỉ cách toà lãnh sự có một quãng".
"Cùng uống với tôi một ly đi".
"Thôi, cảm ơn ông. Để đi khác".
"Á à" viên tướng nói "dân Nam Mỹ máu nóng các ông không thể đợi được.
Ông cũng không chờ được".

Dax không trả lời. Viên sĩ quan hạ giọng. "Tôi không trách ông đâu. Bọn
Pháp suy đồi này biết cách gợi dục đấy chứ?" Dax gật đầu. "Nhân tiện",
tướng Foelder tiếp tục "xin tha lỗi cho tôi nếu như bữa nọ người của tôi có
gây phiền hà gì. Ông biết đấy, bọn trẻ đầy ganh ghét ấy mà. Tôi đã mắng họ
đến nơi đến chốn rồi".

"Tướng quân, tôi cũng chắc là ông đã khiển trách họ. Cho nên tôi không
gọi điện cho ông nữa. Tôi biết ông bận lắm mà".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.