NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 365

"Chuyện đã được thu xếp" viên tướng nhìn cô gái lai Á. "Này, ông có thứ
hay đấy chứ. Bé này mới đấy". Hắn quay sang viên cận vệ ngồi cạnh. "Anh
thu xếp một cuộc hẹn cho tôi nhé". Hắn nói như thể cô gái không tồn tại.
"Anh biết tôi ưng của lạ thế nào rồi".
Hắn lại nhìn cô gái rồi nhìn Dax. "Tôi ghen với ông đấy, trang thanh niên ạ.
Thôi, tôi không giữ chân ông nữa".
Dax cúi chào. "Tạm biệt, tướng quân".
Họ ra khỏi phòng. Bà Blanchette thấy hết từ lỗ nhìn trộm trên tường, và
lần đầu tiên Dax thấy bà nổi cáu. "Thằng lợn Quốc Xã! Bọn Pháp suy đồi!
Đúng đấy! Cho đến khi bọn Đức đến thì ở chỗ tôi không bao giờ có cái
cảnh đấu trường du hí ấy!"
Dax nhìn bà, hơi giễu cợt. "Bà đâu cần phải mở cửa nơi này, bà biết mà.
Tôi đoán chắc bà không vì tiền".
Bà Blanchette nhún vai. "Cái chỗ như thế này một khi đã đóng cửa thì
không bao giờ mở lại được nữa. Bọn Đức đâu phải vĩnh viễn ở lại đây. Khi
chúng đi rồi thì nơi đây sẽ trở lại với chính chúng ta, tĩnh lặng và nhỏ bé".

Dax theo cô gái lên lầu hai. Cô dừng lại trước một cửa, lấy chìa khoá trong
túi ra. Rồi với một cái liếc nhanh để thấy không ai trên hành lang, cô bật
cửa và đẩy vội Dax vào. Chỉ khi đã khóa cửa kỹ càng cô mới bật đèn lên.

Dax nhìn quanh. Căn phòng được bài trí tỉ mỉ với chiếc giường bốn cọc đặt
trên phần sàn cao. Rèm phủ kín quanh giường. Nhanh chóng, anh bước tới
vén rèm lên. Giường rỗng không. Cô gái lắc đầu. "Không, theo em".

Cô dẫn anh tới phòng để đồ chật chội. Anh ngửi thấy mùi xạ hương của thứ
nước hoa cô dùng và cả sự ấm áp của cơ thể cô, thấy ngón tay cô lần sờ
trên tường. Chợt phần sau của căn phòng trượt mở ra và anh thấy mình lọt
vào một chuồng bé tẹo không cửa sổ. Bức tường khép lại phía sau họ và cô
gái bật ngọn đèn nhỏ lên.

Phải mất một lát Dax mới điều chỉnh được mắt, và anh thấy một người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.