NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 389

"Ý cha là…" Nam tước cảm thấy vô vọng. "Con đang ốm, cần được chăm
sóc. Con sẽ chết nếu cứ giữ lối sống này".
"Đấy là cuộc đời tôi" Robert như là bất cần. "Chẳng hề gì, lẽ ra tôi phải
chết trong chiến tranh rồi!"

Nam tước bắt đầu nổi giận. "Nhưng mày lại không! Và mày tự tử theo kiểu
này thì chỉ là một sự phí phạm. Đấy là ý tưởng của một đứa trẻ nít. Đây là
cách mày hy vọng để trừng phạt tao phải không? với ý nghĩ kỳ quặc của
con nít là tao sẽ khóc trên nấm mồ của mày phải không?"
Robert toan nói nhưng Nam tước không để anh kịp mở miệng. "Tao sẽ
khóc, nhưng không phải khóc mày. Mà khóc con trai tao. Khóc cho những
gì mà lẽ ra nó đã trở thành. Với bao điều phải làm ở trên đời, với bao điều
mà chính mày tuyên bố là tin tưởng, với bao điều mày có thể làm nếu mày
thực sự quan tâm , vậy mà mày lại thích quẳng cuộc đời mày đi hả? không,
mày là một đứa trẻ nít hư hỏng, đang biểu tình tuyệt thực vì bố mày đã
không chơi trò chơi của mày".
Ông nhìn vào mắt Robert. "Mày có thể không đồng ý với những gì tao làm,
nhưng ít nhất thì tao cũng làm những gì mà tao tin. Tao không bỏ chạy khi
sự thể không như tao muốn".

Ông bước tới cửa, mở ra. "Tao lo lắng về đứa con trai của tao" ông lạnh
lùng nói "Bây giờ thì không còn nữa, tao không có con trai. Không có con
trai nào của tao lại là thẳng hèn cả!"
Ông toan khép cửa. "Ba!" Ông quay lại.
"Khép cửa lại" Robert nói. "Có đôi điều con muốn làm".
Nam tước tựa vào khung cửa, một cảm nhận yếu mềm kỳ lạ nơi đôi chân
ông.
"Ba, con muốn đến Israel. Ở đấy, con cảm thấy có thể tìm được một mục
đích. Con sẽ cảm thấy lại sự hữu ích".
Nam tước lặng lẽ gật đầu.
"Nhưng trước hết" Robert quay sang cô gái. "Denisonde, em có lấy anh
không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.