NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 388

"Nếu ông vui lòng nói giúp để ông ấy đến đây thì tôi vô cùng biết ơn".
"Cần phải trả cả tiền phạt cho cô gái. Họ bị đồng buộc tội".
"Tôi hiểu".

Ngay chiều hôm ấy, người anh, gần như bản sao của viên Thanh tra, đến
gặp Nam tước. Khi ông ta cáo lui thì mọi việc đã thu xếp xong. Không còn
phiền hà gì cho Robert và cô gái nữa. Vả lại, em trai ông ta phụ trách đội
chống tệ nạn ở khu vực ấy.

Chuyện đã gần hai năm nay. Và cũng từ đó, hàng tuần, viên thám tử tư bé
nhỏ vẫn đến văn phòng của Nam tước với báo cáo về Robert trong tay và ra
về với một túi đầy giấy bạc. Ba tuần trước đây, Nam tước hay tin Robert
ốm và được đưa đến bệnh viện công. Nhưng trước khi ông kịp hành động
thì Robert đã tự ra viện. Khi bệnh án nằm trên bàn của Nam tước thì rõ
ràng là Robert đang tự huỷ diệt mình một cách từ từ và chắc chắn. Đấy
cũng là lúc ông quyết định hành động.
Và giờ thì cánh cửa phòng ngủ đã mở ra. Nam tước thấy bồn chồn trong dạ,
nhưng cố nén để nhìn lên. Robert đứng ở cửa, lặng thinh.

Nam tước cảm nhận một nỗi buồn như nghẹn nơi cổ ông. Đấy là Robert,
mà cũng không phải. Một hình ảnh xa lạ của sự sầu thảm. Làn da mỏng tái
xanh như dính chặt lấy hai xương gò má, cặp mắt xám xịt trong hai hốc mắt
sâu hoắm. Đó có phải con trai ông? "Robert!" ông thì thầm.
Robert không rời khuôn cửa. Giọng anh xa lạ, cộc cằn, không phải cái
giọng mà Nam tước nhớ. "Ông không nhận được thông tin à? Tôi đã bảo
họ là không muốn gặp ông nữa".
"Nhưng cha muốn gặp con".
"Vì sao?" Robert cay đắng hỏi. "Còn tên Quốc xã nào ông muốn tôi cứu
không?"
"Robert, cha muốn con về nhà".
Robert cười. ít nhất thì đấy cũng được giả định như một nụ cười , dù cho nó
gần với nét cau có hơn. "Tôi đang ở nhà".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.