NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 386

Chợt cảm giác xấu hổ lan khắp Nam tước. Người đàn ông kia rất có thể là
con trai ông. Robert cũng chẳng hơn gì. Yêu ma quỷ quái nào đã dẫn nó tới
vực thẳm này? nếu là niềm kiêu hãnh đã đưa nó đi, thì làm sao người ta có
thể dung hoà được điều đó với sự sa đoạ, dơ dáy mà nó đang sống? ông
nhớ đã biết chuyện như thế nào.

Một cú điện thoại của bà Blanchette. "Con trai ông, thưa ông, đã dính dáng
với một trong các cô gái của tôi".
Nam tước cả cười "Ái chà, cái chàng thanh niên máu nóng này! Đừng bận
tâm về việc ấy, thưa bà. Tôi sẽ thanh toán cho thời gian con bé vắng mặt".
"Thưa ông, không phải thế. Cô ta đi cùng với anh ấy. Họ có một căn hộ ở
gần Pigalle. Cô ấy tự làm ăn".
Ông vẫn chưa hiểu. "Nhưng…Robert thì làm gì?"
Bà Blanchette không trả lời.
Chợt Nam tước nổi cáu. "Đồ ngu! Con bé không hiểu à? Nó sẽ không có
không thể một xu của tôi!"
"Cô ta biết thế, thưa ông".
"Thế sao nó còn đi với Robert?" Ông hỏi mà chẳng hiểu gì.
"Tôi nghĩ là cô ta yêu anh ấy".
"Đĩ điế, thì không yêu đương gì cả", ông trả lời thô bạo.
Giọng bà Blanchette thay đổi. "Cô ấy cũng là một người đàn bà, thưa ông,
mà đàn bà thì có yêu đương".
Chiếc điện thoại câm bặt. Ông cáu bẳn dập nó xuống. Còn bao việc phải
làm, và ông xoá cuộc đối thoại khỏi đầu óc. Thẳng bé sẽ trở về, ông nghĩ.
Cho đến khi nó hết tiền.

Nhưng hết tuần này đến tuần nọ trôi qua mà Robert vẫn bặt âm vô tín. Rồi
một hôm, người thư ký bước vào văn phòng ông với vẻ mặt bí hiểm. "Một
ông ở sở cảnh sát muốn được gặp ông. Một thanh tra Leboq nào đó".
"Ông ta cần gì?"
"Ông ta nói là chuyện cá nhân".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.