NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 402

Caroline trước khi trả lời. "Tôi e là ông đã được thông báo sai. Bà
Schneider và tôi là bạn, và chỉ vậy thôi." Anh chỉ đám hành lý. "Vì, ông
thấy đấy, vợ tôi và tôi đi Palm Beach đây".

Gã phóng viên chuồn mất và họ vội vã lên xe. Trên đường đến sân bay,
Dax nói "Anh xin lỗi vì em phải bận tâm như thế".
"Đừng xin lỗi. Giờ thì em quen rồi".
Anh châm điếu thuốc rồi trầm ngâm nhìn cô. Họ đến cửa sân bay trước khi
anh bỗng nhớ ra lá thư trong túi. "Thư của em đến sáng nay đấy. Anh xin
lỗi vì quên đưa em ngay".
Thư của Nam tước, báo tin anh cô lấy vợ. Cô đọc to tin ấy.
"Anh biết".
Cô ngạc nhiên. "Sao anh biết? Sao anh không bảo em?"
"Qua điện tín ngoại giao từ Paris. Anh nghĩ em thích nghe tin này từ Robert
hoặc cha em".
"Cô gái là ai vậy? em không hình dung được cái tên này".
"Denisonde. Cô ấy sẽ rất tốt cho Robert".
"Anh biết cô ấy à?"
Dax gật đầu. "Cô ấy cùng hoạt động với Robert, và chính là người đã cứu
mạng anh ấy".
"Ô vậy…cũng chính là người anh ấy từng chung sống?"
Anh nhìn cô. Rõ ràng là cô biết sự thật. "Ừ, cô ấy đấy".
Chợt nước mắt trào ra, và cô quay mặt đi. Tội nghiệp cho cha, cô nghĩ, ông
biết quá điều về cả hai đứa con mình.

James Hadley ngồi bên bàn trên hành lang khi Caroline bước xuống. Ông
đứng lên, kéo ghế cho cô. "Chào cưng".
"Chào ông Hadley." Cô cười. "Tôi có muộn quá không?"
"Không đâu cưng. Mọi người khác đều quá sớm". Ông đưa một tay lên và
người hầu xuất hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.