NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 404

thực sự đáng yêu. Cao, chân dài. Tôi nhỏ quá".
"Tôi thích những người đàn bà nhỏ bé. Đàn ông bao giờ cũng thấy mình
cao hơn khi đi bên một người đàn bà bé nhỏ".
Cô lấy tuýp dầu chống nắng ra bôi. "Tôi dễ bắt nắng lắm, nên luôn cảm
thấy dễ chịu hơn nếu như có chút bóng râm".
"Có chiếc dù trong lều đấy" ông nói. "Để tôi lấy".

Caroline biết ông sấp sỉ sáu mươi, nhưng cách sống, cách vận động của ông
thì không phải. Mặc dù gần bằng tuổi cha cô, nhưng ông như trẻ hơn nhiều.

Ông trở lại, cắm dù bên cạnh cô. "Khá hơn chứ?"
"Tốt hơn nhiều". Cô cười, đưa tuýp dầu chống nắng ra. "Một ân huệ nữa?
Lưng tôi. Tôi không ngoái tay với tới được".
Các ngón tay ông thật nhẹ nhàng. Caroline nhắm mắt lại. Câu hỏi khi nó
đến, không hẳn làm cô ngạc nhiên. "Cô có yêu anh ta không?"
Trong một thoáng, cô không biết nói gì. "Ai?" cô hỏi, gần như ngu xuẩn.
"Dax" ông đáp cộc cằn. "Chồng cô".
Một lát sau, cô nói như buộc tội. "Ông muốn ở bên tôi một mình, và đấy là
lý do ông không đi thuyền với mọi người".
"Tất nhiên" ông không chút ngập ngừng. "nhưng cô vẫn chưa trả lời câu hỏi
của tôi".
"Đấy là câu hỏi mà tôi không phải trả lời".
Hadley lại đặt tay lên tay cô. "Đây là câu trả lời đầy đủ nhất" ông bình thản
nhìn vào mắt cô. "Định cứ để thế này bao lâu nữa?"
Caroline nhìn xuống tay mình. "Cho đến khi nó qua đi".
"Nó đã qua lâu rồi. Chỉ có cả hai đều chưa đủ lớn để chấp nhận thôi".
"Không phải là lỗi của anh ấy." Caroline vội vã. "Lỗi của tôi. Tôi có đôi
điều trục trặc".
"Cô chẳng có gì trục trặc cả".
"Có đấy. Trong chiến tranh, bọn Quốc xã huỷ hoại trong tôi. Tôi không còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.