NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 417

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 9 & 10

Lúc đó là sau bảy giờ sáng, khi Dax bước xuống với chiếc sơmi cũ và chiếc
Levi s bạc màu. Anh đi qua phòng ăn rỗng không tới phòng bếp. Chưa
khách nào xuống cả.

"Vào đi" Mèo Bự nói, mồm đầy thức ăn. "Món này bà đầu bếp biết nấu
đấy".
Người đàn bà Mexico mỉm cười điệu đàng.
"Gượm đã" Dax nói. "Tôi cho là chúng ta hãy thử bọn ngựa nổi tiếng của
họ trước khi ăn sáng".
Nhanh chóng, Mèo Bự đưa một thìa đầy thức ăn vào mồm rồi đứng lên,
cười với bà đầu bếp. "Rất ngon. Cảm ơn nhiều".
Bà ta nở một nụ cười thẹn thùng với anh. "Không có chi".
Mèo Bự hỏi. "Mấy giờ ăn trưa? Với món ăn tuyệt như thế này thì tôi không
muốn đến chậm đâu".
"Mười hai giờ" bà đầu bếp đáp.
"Tốt" Mèo Bự nở nụ cười ngớ ngẩn. "Tôi sẽ đến đúng giờ".
Họ qua cửa phòng bếp, đi ra ngoài bầu trời rực rỡ nắng ban mai. Mèo Bự
nheo mắt nhìn lên "Hôm nay nóng đây".

Dax không trả lời. Anh đi đến tàu ngựa, ngay sau nhà bếp. Có ba người
trong bãi đang lắp yên cương cho con ngựa cái non nhõng nhẽo. Hai người
trong họ đứng tựa vào rào chắn. Cứ mỗi lần có ai đến con ngựa lại ngúng
nguẩy, hai tai dán chặt vào đầu, hai hàm răng nhe ra.
"Con cái này rất bồn chồn, đúng không?" Mèo Bự hỏi vui.
Ba người nhìn họ rồi nhìn nhau, không nói gì. Một người bước đến con
ngựa, nhưng nó cứ chạy vòng quanh anh ta.
"Sao cậu không che mắt nó lại?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.