NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 460

Cho đến khi ngồi vào xe và, như cái máy, anh quay xe trở lại vila, cô mới
hỏi. "Chúng ta ta đi đâu đây?"
"Anh đưa em về nhà".
Nỗi hốt hoảng trở lại trong giọng cô. "KHông, anh không làm thế được.
Đấy là nơi đầu tiên hắn đến tìm".
"còn đưa em đi đâu được nữa? Em cần được chăm sóc y tế".
"Bất cứ đâu, chỉ không phải là ở đây".
"Anh không thể đưa em đến khách sạn khác, hắn giữ hộ chiếu của em".
Anh liếc chiếc đồng hồ trên bảng điêu khiển. Đã gần hai giờ rưỡi. "Hắn ở
casino đến mấy giờ?"
"Thường là đến khi đóng cửa".
"Vậy còn hai giờ đồng hồ. Không nhiều lắm để chúng ta có quyết định".
Rồi anh chợt có một ý tưởng, không hiểu nó đến với anh thế nào hay là anh
đã thấy nó ở đâu – có thể trong tờ Nice-Matin mà mỗi sáng Francois vẫn
đặt bên ly cà phê của anh, mà trên đó là cái tin Dax đã thuê một vila ở
Saint-Tropez cho vụ hè.
Anh phóng qua chỗ rẽ vào Antibes và hau háu hy vọng Dax sẽ ở đấy. Anh
đã không gặp Dax kể từ độ ở Palm Beach, hơn một năm nay, trước khi Dax
và Caroline ly dị nhau.

Chương 16

Anh kiếm vị trí vila của Dax qua viên cảnh sát. Nó nằm ở tận cuối bán đảo,
trên một con đường hẹp cũ kỹ mà anh phải lái xe thật chậm và thật cẩn
thận. Marlene nhắm nghiền mắt, như đang ngủ. Ngôi vila giáp bờ nước.
Với cảm giác nhẹ nhõm, anh thấy ánh đèn toả ra từ các cửa sổ. Ít nhất thì
anh cũng không phải đánh thức ai dậy.
Tiếng chuyện trò vẳng ra từ cửa sổ khi anh đến cửa trước. Anh giật cái
chuông kiểu cổ. Tiếng leng keng dội trong đêm.
Giọng cô gọi từ trong xe. "Chúng mình ở đâu đây?"
Anh quay sang cô. "Nhà một người bạn".
Cánh cửa mở và Mèo Bự nhìn ra. "Ai đấy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.