NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 459

Phạp toàn bộ cửa đều lắp một thứ khoá, chỉ một chìa là mở được mọi
phòng. Marlene không nói dối. Có chiếc còng nối cổ tay cô với cọc giường.
Cô nằm đấy, trân trân nhìn anh, chăn kéo tận cằm. "Trông em khủng khiếp
lắm hả?" cô bất ngờ nói rồi bật khóc.
"Đừng khóc. Anh sẽ đưa em ra khỏi đây".

Anh thử chiếc còng. Thép tốt, và được khoá chặt, đương nhiên. "Anh phải
kiếm cái gì đó để phá khoá".

Sau quầy bar nhỏ, anh thấy chiếc nậy đá. "Em tụt xuống chân giường đi,
anh cần đủ chỗ để loay hoay với cái xích này".
Mất gần một giờ để cuối cùng phá được khoá. Anh nhìn cổ tay cô. Nó trầy
trợt và chảy máu. Anh nhìn cô với niềm cảm phục mới. Cô không hé một
lời. "Em đứng lên được không?"
"Em sẽ cố". Cô đưa hai chân xuống sàn, rồi một tay túm chiếc chăn, một
tay túm lấy anh.
"Em ổn chứ?"
"Được mà" cô chỉ phòng để đồ. "Quần áo của em ở trong ấy".
Anh mang ra đầy đủ trang phục cho cô. "Anh giúp em nhé"
"Anh cũng muốn vậy, ngồi xuống cho dề hơn đi".
Marlene thở dài nhẹ nhõm. Cô đưa tay ra để mặc áo lót. Anh nhìn cô mà
như nghẹn thở. Cặp vú tròn đầy của cô đầy những vết thâm tím và bụng cô,
lưng cô chi chít những lằn roi đỏ sẫm. Cô thấy cảm xúc trên mặt anh. "Anh
đã không tin em. Chẳng ai tin được".
Cô nằm sấp xuống. Đôi mông cô là hai hàng cách đều các vết tròn bỏng
dộp. "Hắn làm thế với điếu xì gà".
"Đêm qua?" anh hỏi với chút hoài nghi.
"Đêm qua".
"Nhưng sao chứ? Có ai nghe thấy gì đâu?"
"Hắn nhét giẻ vào miệng em".
"Dậy đi" anh nói gay gắt "ra khỏi đây nào". Bỗng lòng căm thù bọn Đức
hồi chiến tranh trở lại. Anh gần như phát bệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.