NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 457

đồn đại là họ dự định lấy nhau, còn thực tế họ đã ở với nhau nhiều năm rồi.
Buổi chiều thì vợ Jim và hai con nhỏ đến.

Nhà đã đầy người và Jeremy chắc chắn chỉ trong vài giờ đồng hồ, là cả Cap
d Antibes đã ầm lên tin nhà Hadley trở về.

Bữa ăn tối vốn vẫn là buổi rồ dại của cả gia đình. Vào giữa bữa thì Francois
cúi xuống. "Thưa ông, có điện thoại của ông".
Anh sang phòng thư viện, nhấc máy lên. "Tôi nghe đây".
"Jeremy?"
Mặc dù giọng nói chỉ là tiếng thì thầm, anh nhận ra ngay. "Gì thế
Marlene?"
"Em phải gặp anh". Có sự khẩn cấp căng thẳng trong tiếng thì thầm. "Hắn
giết em mất!"
"Đừng có lố lăng".
"Hắn là thế đấy" cô cộc cằn. "Anh không biết hắn có thể làm những gì đâu.
Hắn điên. Tối qua em không xuống ăn là vì bị hắn đánh thâm tím mặt mày.
Vì thế sáng nay phải đi sớm".

Anh im lặng giây lát. "Anh không hiểu. Hắn không có lý do gì để biết, trừ
khi em bảo hắn".
"Em chẳng bảo hắn cái gì cả. Nhưng hắn bảo sẽ tiếp tục đánh em cho đến
khi em nói ra sự thật".
"Sao em không bỏ đi?"
"Em không thể. Khi để em lại một mình, hắn khoá tay em vào thành
giường".
"Khoá tay?" giọng anh pha chút nghi hoặc.
"Vâng", cô khóc. "Từ khi lấy nhau, mỗi khi hắn ra ngoài".
"Thế thì làm sao em gặp anh được?"
"Hắn sẽ đến casino vào khoảng mười một giờ. Em nghe được hắn đã đặt
bàn đánh lớn. Hãy đến vào nửa đêm. Em sẽ bảo người gác cổng để anh
vào".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.