NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 456

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 15 & 16

Có một mảnh giấy của người Đức để lại trên bàn ăn, cảm ơn sự mến khách
của anh và xin lỗi vì phải đi sớm. Anh nhìn lên khi Francois bưng cà phê
vào. "Họ đi rồi à?"
"Tôi kêu taxi cho họ lúc bảy giờ. Họ đến Negresco ở Nice".
Lạ thật. Chỉ một giờ nữa là anh có thể lái xe đưa họ đi.
"Jambon và trứng, thưa ông?"
Jeremy gật đầu.
"Cả tôi nữa" Tommy vừa bước vào vừa nói. Nó rơi mình xuống ghế rồi với
tách cà phê. "Ôi, cái đầu em!"
Jeremy cười. "Đêm qua chắc em đã chơi hết minh. Anh không hiểu vì sao
Von Kuppen đi sớm thế".
"Ô, anh ta không đi cùng em". Tommy nói. "Họ đi rồi à?"
Jeremy chìa mảnh giấy. "Anh ta không cùng về với cậu à?"
"Cùng về với em, chỉ khi tới cổng thì bỗng đòi tản bộ một chút sau bữa tối.
Vậy là em để anh ta xuống".
"Anh không nghe thấy anh ta trở về". Rồi Jeremy nhớ ra. Bóng đen trên
hành lang, đúng rồi, có phải là Von Kuppen không?"
"Trông anh kỳ quá. Có chuyện gì vậy?"

Anh lắc đầu. Không hiểu Marlene có nghi rằng chồng mình có thể giăng
bẫy với họ không. Francois bưng đồ ăn sáng vào, và anh gạt ý nghĩ ấy khỏi
đầu. Cánh Von Kuppen đã đi rồi, chẳng có lý gì để nghĩ đến họ nữa. Anh đã
may mắn.

Đến chiều hôm đó thì anh đã quên họ thật. Như thường lệ, mẹ và các bà chị
anh dẫn theo khách từ Paris về. Hoàng tử Nikovitch, người đảm trách tủ
trang phục của họ trong năm đó và Giselle d Arcy, cô đào xinê. Cũng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.