NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 454

Khi ông chấp nhận sự tiến cử trong Uý ban bồi thường chiến tranh, ông đã
đưa Jeremy theo, như một trợ lý, và trong hai năm qua Jeremy đã ra vào
các cơ quan chính phủ ở tất cả các quốc gia chính Âu châu. Thân hình cao
lớn, khuôn mặt sáng sủa và tính cách vui vẻ đã làm anh trở thành nhân vật
được ưa thích ở mọi nơi anh đến. Cái thực tiễn anh là người Mỹ và rất giàu
có không hề làm tổn thương vị thế của anh.

Anh hưởng thụ cả địa vị lẫn đời sống xã hội tới giọt mật cuối cùng. Song
như như anh chỉ chợt có ý định dính líu vào một cuộc tình đặc biệt nào thì
sẽ bị công việc của anh gạt bỏ ngay.

Anh không ở nơi nào quá lâu để có thể sinh chuyện.

Cuối chuyến công du, anh trở về Hoa Kỳ và dành một năm ở Washington
để viết báo cáo cho Uỷ ban. Khi công việc hoàn tất, anh trở về Boston với
lời mời làm việc cho Bộ Ngoại giao.
Một lần nữa, cha anh dứt khoát. "Không nhận. Nghỉ một năm đã. Trở lại
Âu Châu và vui vẻ đi".

"Con phải có quyết định cho tương lai của mình chứ, cha".
"Không vội. Con sẽ biết khi thời điểm đến. Ngoài ra, đã đến lúc Tommy
cũng nên dành chút thời gian ở đấy. Nó sẽ cần người chỉ đường dẫn lối chứ.
Nó chưa từng có những cơ hội như con".

Jeremy cười trước cái cách sắp đặt của cha. Tommy vừa tốt nghiệp
Harvard, và vì mới hai mươi hai tuổi nên nó không trải qua chiến tranh. Và
nếu điều anh nghe từ Jim là đúng thì Tommy cũng cần được để ý đến. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.