NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 452

"Em đã may mắn" Jim nói, chợt giọng anh như chua chát. "Ít nhất thì em
cũng đã chiến đấu với những tên lính. Chúng cố giết em và em cố giết lại
chúng. Thế là huề. Nhưng khi anh ném cái đồ huỷ diệt ấy xuống, thì anh
không biết chúng sẽ giết ai. Em phải thấy Cologne sau khi bọn anh bay
qua. Và Berlin nữa. Trở về bao giờ cũng dễ hơn. Chẳng cần phải nhìn bằng
mắt nữa, cứ theo mùi nhà cháy bốc lên cả ba dặm trên bầu trời mà bay".
"Gượm đã, Jim. Anh không thương xót bọn Đức đấy chứ?"
Ông anh nhìn đứa em. "Hỏi trúng đấy. Họ đâu có toàn là lính, là Quốc xã?
Em nghĩ là anh đã giết bao nhiêu phụ nữ và trẻ em? Bọn lính thật sự thì đã
an toàn ở ngoài mặt trận".

"Chúng ta có làm luật cho cuộc chiến tranh này đâu" anh nói cộc cằn
"chúng làm đấy chứ. Ở Hà Lan, Ba Lan, Pháp, Anh. Chúng có quan tâm
đến bom đạn của chúng đã hoặc sẽ giết ai đâu. Chúng đếch thèm để ý, vì
nếu ai còn sống sót thì chúng đã có kế hoạch chăm sóc họ ở Dachau và
Auschwitz rồi".
"Vậy điều đó thì biện họ cho chúng ta là đúng à?"
"Không, chẳng gì biện hộ nổi cho chiến tranh là đúng cả. Nhưng khi chiến
tranh xảy đến, anh không có quyền lựa chọn. Anh đánh trả, hay anh bị giết.
Và trong thời đạn chúng ta, luật của chiến tranh do bọn xâm lược làm".
Anh rút thuốc lá. "Nếu còn nghi ngờ điều đó thì anh cứ đi bộ một vòng
quanh thành phố Coventry là biết".
Jim nhìn em trai, chợt một sự tôn trọng ập đến. "Có lẽ em đúng. Anh mệt
mỏi quá. Anh đã gánh chịu nhiều quá".
"Tất cả chúng ta đều đã gánh chịu, nhưng giờ thì qua rồi. ít nhất đối với
chúng ta".
"anh hy vọng là thế" Jim mệt mỏi nói.

Đúng lúc đó ông già Francois thò đầu vào thông báo đến giờ ăn tối. Ông đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.