NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 450

đi".
"Tôi rất vui được đi cùng với anh".
"Cảm ơn" Von Kuppen đứng lên. "Tôi trở lại ngay. Tôi bảo Marlene để cô
ấy đừng chờ".
Hai anh em nhìn nhau khi anh ta rời phòng ăn. "Anh thấy thế nào?" Tommy
hỏi. "Suýt nữa thì em đã cá là hắn sẽ không bao giờ để cho hai người một
mình".
"chúng tôi cũng không hẳn là một mình" Jeremy gật đầu về phía cô hầu và
người quản gia đang bận rộn.
"Anh hiểu em nói gì mà".
"Anh không quan tâm về việc ấy. Anh đi ngủ đây".
Jeremy ra khỏi phòng tắm, chà xát người rõ mạnh bằng tấm khăn lớn, nhìn
mình trong gương với cảm giác mãn nguyện.
Anh khoẻ mạnh so với tuổi, bụng vẫn phẳng và cứng, trọng lượng vẫn như
thời mới nhập ngũ, 1941. Đã tám năm mà đôi lúc cứ như mới hôm qua. Khi
đó hanh hai mươi tuổi.
"Nhập ngũ ngay" cha anh giục giã. "Chúng ta nhập ngũ trước năm mới.
Cha muốn các con sẵn sàng".

Jim vào Không lực, còn anh thì bộ binh, tới tháng Ba năm 1942 thì cả hai
đều ở hải ngoại. Cuối tháng đó, khi đang bâu víu mong manh dưới một tảng
đá để ẩn nấp, anh nhìn lên bầu trời và thấy phù hiệu in dưới cánh máy bay
của phiđội anh trai bay trên đầu. Bỗng, sự ngu xuẩn của cuộc đột kích
Dieppe chẳng là cái gì nữa, mối hiểm nghèo chết người giữa hai làn đạn
giữa địa bàn phục kích của quân Đức không còn hãi hùng nữa. Ông anh trai
của anh đang bay trên trời, dõi theo anh.

Jeremy trở về từ trận đột kích đó với quân hàm trung uý, rồi đại uý trên bãi
biển Anzio và lên cấp tá trên chiến trường Normandie, cùng với huân
chương cho chiến binh bị thương trên chiến trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.