NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 451

Đối với anh, chiến tranh đã thực sự kết thúc. Sau khi ra viện, anh được điều
về bộ tổng chỉ huy, và anh không phàn nàn. Đã quá đủ đối với anh. Nhưng
Jim thì vẫn tiếp tục lái những chiếc máy bay ném bom hạng nặng cho đến
ngày khải hoàn và giải ngũ với quân hàm thiếu tá.
Hai ngày sau, bằng vào thoả thuận trước, họ đã gặp nhau tại vila ở Cap d
Antibes vốn từ lâu đã thuộc về cha họ, và cũng là nơi họ đã sống bao mùa
hè vui vẻ.
Hai ông bà Francois, người trông nhà và vợ, cùng chạy ra đón họ. "Các ông
thấy không" ông già hãnh diện nói "chúng tôi đã ngăn bọn lợn Đức ở bên
ngoài".

Họ gật đầu, lẩm bẩm sự tán thưởng của mình, mặc dù biết rằng bọn Đức, vì
một lý do nào đó, đã không quan tâm đến vùng này. Tuy vậy, vẫn có nỗi
buồn len lỏi khi thấy những cánh chớp được đóng đinh vào khuôn cửa,
những đồ đạc được phủ kín.

Khi chỉ còn lại hai anh em, họ nhìn nhau. Jim chỉ hơn em trai bốn tuổi mà
tóc đã điểm sương và nhiều vết nhăn trên mặt. Sự căng thẳng của hơn một
ngàn giờ bay trên bầu trời bị chiến tranh xé nát đã ghi đậm dấu ấn của nó.
Ngược lại, Jeremy như chẳng thay đổi gì, như chẳng có gì đụng được đến
anh. Có lẽ phần lớn là do sự nghỉ ngơi kéo dài trong bệnh viện và nhiệm vụ
tương đối nhẹ nhàng ở đại bản doanh.
"Vết thương thế nào?" Jim hỏi.
"Chỉ xước da thôi. Có gì đâu. Còn anh?"
Jim đưa hai nắm đấm ra. "Thấy chứ, chúng không chạm đến anh được".
Nhưng giọng anh chẳng có chút khôi hài nào.
"Chúng cũng có sờ đến anh đấy chứ. Em đã may mắn. Ra khỏi chiến tranh
đâu có dễ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.