NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 47

Giọng hắn dội qua rừng. Không ai trả lời. Hắn quát lên. "Varga! Đây!"
Vẫn không có ai trả lời.
"Đồng bọn của anh chuồn rồi" Mèo Bự nói nhỏ. "Tốt hơn là anh làm như
chúng tôi nói".
"Không!" tên đội bắt đầu nhích dần đến đống súng, cẩn thận đẩy Roberto ra
phía trước hắn. "Lùi lại!" hắn cảnh cáo. "Lùi xa đống súng ra".
Từ từ, họ lùi lại. Tên đội chắc chắn lần từng phân tới phía họ. Khi hắn đến
đúng dưới gốc cây tôi đang nấp thì một cơn phẫn nộ lạnh lẽo và lạ lùng
giần giật trong tôi. Cứ như thể tôi đã biết từ lâu điều phải làm. Cứ như thể
ma quỷ đã hớp hồn tôi.

Tôi cảm nhận – hơn là biết – rằng tôi đã rút dao khỏi dây lưng. Cán dao
nằm trong nắm tay siết chặt của tôi, lưỡi dao giương ra như một mũi kiếm.
Một tiếng thét man rợ bật khỏi cổ họng khi tôi lao từ trên cây xuống. "Ta
giết!".

Tôi thoáng thấy bộ mặt trắng nhợt ngẩng lên khi tôi xô xuống hắn. Tôi thấy
đau nhói nơi cánh tay khi cả hai chúng tôi lăn trên đất. Rồi có hai bàn tay
tóm lấy tôi, lăn đi. Tôi lăn, và khi đứng lên được thì tôi thấy Mèo Bự đang
đứng trên tên đội.
Có một nét ngỡ ngàng trên mặt hắn khi hắn đứng đấy, nhìn xuống, con dao
rựa vẫn buông thõng. "Nó giết rồi!" hắn nói. Hắn nhìn tôi. "Hắn chết rồi.
Thằng nhóc bọ đã giết hắn rồi".
Tôi chằm chằm nhìn xuống tên đội. Mồm hắn há hốc, hai mắt hắn trừng
trừng, vô cảm chĩa lên trời. Ngay dưới cằm hắn, phần nửa cán dao của tôi
chổng ngược.
Tôi nhìn Roberto. Nó đang nằm trên đất mà thở. Tôi thấy một rạch máu
trên má nó. "Cậu không việc gì chứ?" tôi hỏi.
Nó gật đầu, chẳng nói chẳng rằng. Có một ánh nhìn kỳ lạ trong cặp mắt nó,
gần như là nó cáu.

Bỗng một tiếng rú bật lên phía sau, rồi tôi thấy đau nhói ở gáy, và khi quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.