NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 49

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 7 & 8

Santiago, tay Anh-điêng, bứt nắm lá từ một bụi cây dưới vịnh, lấy hai tay
vò nát. Rồi hắn cúi xuống vục một ít bùn ở bên bờ hố nước. "Đắp vào mặt
đi", hắn nói. "Sẽ khỏi đau đấy".
Roberto và tôi đều làm như chỉ dẫn. Bùn non mát rượi. Tôi nhìn nó. "Có
đau không?" tôi hỏi một cách trân trọng.
"Ít thôi".
"Tớ chưa bao giờ bị thương cả", tôi nói.
Nó ra chiều kiêu hãnh, sờ lên vết cắt nhẹ. "Có lẽ nó sẽ để lại một vết sẹo".
Nó nhìn tôi, vẻ chê bai. "Nhưng của cậu thì sẽ không. Những vết cào chẳng
sâu như vết thương do dao đâu".
"Ồ" tôi thất vọng nói. Tôi chả có gì để khoe cả.

Tôi nhìn về phía Manuelo và Mèo Bự. Họ đang thì thầm với nhau dưới một
gốc cây. Thỉnh thoảng họ lại liếc sang mấy phụ nữ đang ngồi dưới đất bên
rìa bãi trống.
"Chẳng hiểu họ chuyện trò gì thế nhỉ?" tôi hỏi.
"Tớ không biết" Roberto nói. Nó không nhìn Manuelo và Mèo Bự mà chăm
chăm nhìn mấy ả. "Đứa trẻ nhất không đến nỗi tồi".
"Cậu có cho là họ giận bọn mình không?"

"Ai cơ?" giọng Roberto hơi bối rối. Rồi nó nhìn qua và hiểu ý tôi. Nó lắc
đầu. "Tớ cho là không đâu. Nếu tụi mình không đến đây để báo cho họ thì
họ đã chết sạch rồi".
"Ừ".
"Và cuối cùng thì tớ đã nhảy vào thằng đội để cản hắn".
Tôi nhìn Roberto chằm chằm. Tôi cứ tưởng khi đó nó ngã. "Cậu rất dũng
cảm".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.