NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 50

"Cậu cũng thế", nó lại liếc các phụ nữ. "Tớ chỉ mong họ đừng có bàn soạn
nữa. Tớ đã sẵn sàng chơi một đứa ngay đây!"
"Thật à?"
"Là cái chắc".
Bàn soạn xong, Mèo Bự đi tới chỗ chúng tôi. Qua đống xác, hắn dừng lại
bên Diego. Santiago nói "Tội nghiệp Diego".
Giọng Mèo Bự chẳng hề xúc động "Tội nghiệp Diego cái cứt gì! nó quá
ngu xuẩn. Đã bao nhiêu lần tớ bảo là đừng có trố mắt ra mà nhìn một cách
ngớ ngẩn. Đáng đời".
Santiago nhún vai rồi quay đi khi Mèo Bự đi tiếp tới chỗ chúng tôi. "Bọn
nhỏ ổn chứ?"
"Vâng", Roberto trả lời cho cả hai.
"Tốt", hắn nói. "Các cậu quay lại lấy ngựa được không? Chúng ta có nhiều
thứ phải chở đấy".
Roberto nói trước khi tôi kịp phản ứng. "Các anh sẽ làm gì với đám phụ
nữ?"
Mèo Bự nhìn nó. "Canh gác, cho đến khi các cậu trở lại".
"Vậy thì tôi sẽ ở lại giúp canh gác chúng", Roberto nói. "Cử một trong
những người khác đi với Dax".
Mèo Bự chằm chằm nhìn nó rồi bước lại chỗ Manuelo. Họ lại thì thầm.
Cuối cùng, Mèo Bự trở lại.
"Nếu được ở lại, về nhà các cậu sẽ không nói gì chứ?"

Roberto gật đầu.
Tôi thì chẳng ch hắn nói thế nghĩa là thế nào, nhưng tôi cũng muốn ở lại
nếu như Roberto được ở lại. "Tôi cũng hứa sẽ chẳng nói gì hết".
Giọng Mèo Bự nhẹ hẳn đi. "Cậu sẽ ở lại" hắn nói. "Chúng tớ có công việc
quan trọng cho cậu hơn là việc đi lấy ngựa. Đó là việc cảnh giới. Chúng tớ
không muốn tên lính đã trốn thoát sẽ trở lại và bất thần tóm cổ chúng ta
như tên đội. Đi ngược đường trở lại khoảng một phần tư dặm và hết sức
cảnh giác!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.