NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 51

"Tôi không biết", tôi nhìn Roberto nhưng nó chẳng nói gì.
Mèo Bự rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra. "Đây, cầm lấy. Nếu thấy hắn thì
bắn báo động một phát lên trời".

Điều đó làm cho tôi vững tâm. Đây là lần đầu tiên có người cho tôi cầm
một khẩu súng lục.
"Cẩn thận" Mèo Bự nói. "Đừng có bắn vào mình đấy".
"Không" tôi trịnh trọng trả lời, liếc quanh xem thử những người khác có
nhìn mình không. "Đừng lo. Nếu hắn ở quanh đây thì tôi sẽ báo cho anh".

Tôi đi xuôi con đường được khoảng một trăm bộ thì nghe thấy tiếng cười
của họ, và không hiểu vì sao họ lại cười. Tôi đã đi khuất hẳn mà tiếng cười
vẫn còn dội theo. Khi đoán chừng mình đã đi được khoảng phần tư dặm, tôi
trèo lên một cái cây cao để có thể nhìn bao quát xung quanh.

Khoảng mười lăm phút sau, tôi bỗng thấy bồn chồn. Nếu như tên lính có ở
quanh quất đâu đây, thì tôi cũng chẳng nhìn thấy hắn. Tôi phải ở đây bao
lâu? Mèo Bự không nói gì về điều này cả. Tôi chờ thêm vài phút rồi quyết
định trở lại hỏi hắn.

Tôi gần như chạm trán với họ khi lại nghe thấy tiếng cười. Bằng vào bản
năng, tôi leo lên cây. Có một điều gì đó bảo với tôi rằng họ có thể cáu nếu
như thấy tôi trở lại, vào lúc đó, nhưng trí tò mò đã thắng tôi.

Tất cả bọn họ tụ tập ở rìa bãi trống. Thoạt tiên, tôi không thấy được họ
đang làm gì, bởi vì họ ở sâu trong bóng rợp của một cái cây lớn. Tôi lặng lẽ
đi vòng sang phía bên kia của bãi trống. Nhưng tất cả những gì tôi thấy
được là cả một đống thân thể hỗn độn. Và chợt hiểu ra.

Nhưng đấy không phải là cảnh lưu lại trong ký ức tôi . Những người đàn bà
này chẳng hề sợ hãi. Họ không la thét, còn cười ngặt nghẽo nữa là đàng
khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.