NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 45

Một giây ắng lặng trong khi người của chúng tôi lấy lại hơi, rồi Manuelo
đứng lên "Chúng chết cả rồi chứ?"
"Ừ", Mèo Bự trả lời.
"Tất cả chứ?" Manuelo hỏi.
Họ lặng lẽ đi kiểm tra các xác chết. Dieto ngẩng lên từ một tên hắn vừa lấy
chân lật lại. "Tớ cho là thằng này vẫn còn sống".
"Thế thì cậu còn chờ cái quái gì?" Manuelo hỏi.
Con dao rựa của Diego ánh lên trong nắng sớm và cái đầu lăn khỏi thân tới
hai bộ. Diego thậm chí không dừng lại xem kết quả nhát chém. Hắn thúc
chân vào một thi thể khác rồi bước đến đứng sau Manuelo và Mèo Bự. "Tớ
chỉ đếm được mười hai".
"Tớ cũng vậy", Manuelo xác nhận điều Mèo Bự vừa nói. "Thằng bé bảo có
mười bốn cơ mà".
"Và ba phụ nữ" Diego nói thêm.
"Nó có thể nhầm", Mèo Bự nói. "Nó chỉ là một đứa trẻ".
"Tớ không cho như thế", Manuelo nói. "Hai tên nữa ắt phải đi cùng đám
đàn bà".
"Chúng không thể đi xa được. Chúng ta lùng chứ?"
"Không" Manuelo nói. "Lúc này thì chúng hẳn đã biết. Chúng ta sẽ chẳng
bao giờ thấy chúng trong khu rừng này đâu. Thu hết súng ống đạn dược
đi". Hắn châm một điếu xì gà nhỏ rồi đứng tựa vào thân cây.
Họ vừa bắt đầu thu lượm súng ống thì tôi nghe có tiếng động gần như ngay
dưới gốc cây tôi đang nấp. Nhìn xuống, tôi thấy tên tiểu đội trưởng địch,
khẩu tiểu liên kẹp nách đang nâng lên để quét bãi trống. Giờ thì nó đang
nhắm thẳng Mèo Bự.
Không suy nghĩ, tôi quát "Gata Gordo, cẩn thận!"
Phản ứng của Mèo Bự thật chuẩn. Hắn nhào vào bụi cây hệt như con vật
mà hắn đã được đặt tên. Nhưng Diego thì không. Hắn nhìn chăm chăm lên
cây tôi đang ẩn, với vẻ ngạc nhiên thực ngu xuẩn trên mặt. Rồi một loạt đạn
như nhấc bổng hắn lên không, hất ngược hắn lộn vòng ra phía sau.
Nòng súng chĩa về phía chúng tôi. "Lùi lại! Roberto! Lùi lại!" Tôi hét lên,
nhảy sang một cành khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.