NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 44

"Hắn sẽ không bao giờ biết. Tớ có thể chuyền cây đến đấy nhanh hơn là
bọn họ đi bộ". Tôi trèo lên một cây gần nhất. "Tớ sẽ kể cậu nghe tất cả
những gì xảy ra!".
Roberto nhìn tôi chằm chằm rồi chạy tới. "Chờ tớ với!".

Chương 6

Chúng tôi nấp ở trên cây cho đến khi Roberto giật giật tay tôi. Nó chỉ, và
tôi thấy Manuelo cùng Mèo Bự đang ở rìa bãi trống. Rồi hai người lại biến
vào lá rừng.

Từ lợi điểm này, tôi thấy rõ người bên mình khi họ tản quanh đám lính
đang say ngủ, ngổn ngang quanh đống lửa tàn. Tôi bắt đầu đếm. Chỉ được
có mười hai. Rồi tôi hiểu. Chúng đi với đám đàn bà. Không biết Manuelo
có để ý đến không.

Tôi thấy Mèo Bự ra hiệu cho ai đó ở bên kia bãi trống. Manuelo ra khỏi
vòm lá. Và thấy ánh mờ của con dao rựa rộng bản khi Diego xuất hiện bên
anh. Manuelo ra hiệu và cả bọn lặng lẽ chạy qua bãi trống. Những con dao
vung lên, bổ xuống và năm tên lính đã chết trước khi những tên khác kịp
mở mắt.
Cuộc tấn công hữu hiệu đến man rợ. Hai tên nữa bỏ mạng khi chúng cố lăn
đi. Một tên chết ngay khi toan ngồi dậy. Tên kia gần như văng đầu khỏi cổ
ngay khi sắp quỳ trước Mèo Bự.
Cho đến lúc này vẫn chẳng hề có tiếng động, chỉ có vận động của những
người đàn ông khi họ chém trong sự điên cuồng hấp hối của cái chết. Rồi
một trong những tên lính bỗng nhổm lên bò như điên tới một bụi cây để
trốn. Tiếng nổ vang của một khẩu súng lục dội qua rừng. Bầy chim ngừng
hót. Tên lính đập mặt xuống đất. Hai tên còn lại phủ phục, tay đưa lên đầu
la lối xin tha. Giọng chúng lảnh lói trong nắng sớm vừa xuyên qua kẽ lá
xuống bãi đất trống. Nhưng chẳng có thoáng phân vân nào trước sự khẩn
cầu khoan hồng của chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.