NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 43

cậu".
"Nhưng con chim gõ kiến của cậu thì không".
Tôi lặng thinh, biết nó nói đúng. Đã hơn một lần tôi thấy chim nó, bởi nó
vẫn thường lôi ra chơi trong bãi ở sau nhà, và khi cứng lên thì to gấp đôi
của tôi.
"Cách gì thì tớ cũng sẽ hiếp một cô ả", tôi nói thách thức.
Nó cười giễu cợt. "Cậu không thể, nó không cứng lên đâu". Nó kéo chăn
trùm đầu. "Thôi, ngủ đi. Để cho tớ nghỉ một tí".
Tôi nằm, lặng lẽ nhìn các vì sao. Đôi khi chúng sà xuống quá thấp, như tôi
có thể đưa tay mà chạm vào được. Tôi không hiểu ngôi nào là mẹ tôi, ngôi
nào là chị tôi. Bố tôi bảo rằng họ sẽ lên thiên đàng và trở thành các vì sao
của Chúa trời. Đêm nay họ có thấy tôi không? Cuối cùng, tôi ngủ thiếp đi.
Tôi tỉnh dậy ngay khi Manuelo chạm vào người, và đứng phắt lên. "Tôi sẵn
sàng chỉ chỗ của chúng cho các cậu".
"Không", Manuelo lắc đầu. "Cậu ở lại đây với bầy ngựa. Phải có người
trông bọn ngựa, nếu không chúng sẽ tản đi mất".
"Nhưng…"
Manuelo cắt lời, giọng kiên quyết. "Cậu và Roberto sẽ ở lại với bầy ngựa.
Đấy là lệnh".
Roberto lảng tránh ánh mắt tôi. Nó nói gì thì nói, nhưng cuối cùng thì nó
vẫn là bé. Nếu không nó đã không bị ở lại.
"Muộn rồi đấy!" Mèo Bự nói qua kẽ răng.
"Ở đây cho đến khi chúng tớ trở lại", Manuelo răn đe. "Nếu đến trưa không
thấy ai trở lại thì đem ngựa về nhà. Rõ chứ?"
Chúng tôi lặng lẽ gật đầu và nhìn cả bọn mất hút vào rừng.
Tôi theo Roberto ra chỗ buộc ngựa. Chúng lặng lẽ gặm cỏ như thể đang
trong chuồng nhà.
"Tớ không hiểu tại sao bọn mình lại không được dự cuộc vui", tôi nói.
"Bọn ngựa bị buộc chằng chân cả rồi".
"Manuelo bảo chúng mình phải ở đây", Roberto nói.
Chợt tôi bạo dạn hẳn lên "Cậu thì phải. Tớ thì không".
"Manuelo sẽ cáu đấy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.