NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 41

sắt. Chờ chúng ăn xong, họ dọn dẹp đồ thừa rồi lui ra vài bước để ăn. Tôi
chyền cây đến chỗ họ nấu. Còn có đám tro tàn của một đám lửa khác cách
đó hai mươi bộ. Gần bên là mấy chiếc chăn, cho thấy chỗ ngủ của đám đàn
bà.
Mặt trời lặn nhanh khi tôi trở lại. Mặc dù mọi người đang nghe ngóng chờ
nhưng tôi đã nhảy vào giữa đám không một tiếng động, và kiêu hãnh khi
thấy họ sửng sốt ra mặt.
"Mười bốn người dưới sự chỉ huy của một tiểu đội trưởng", tôi nói. "Chúng
đã hạ trại để qua đêm".
"Có vũ khí gì?" Mèo Bự hỏi.
"Tôi thấy có súng trường và hai khẩu tiểu liên".
"Hai thôi à?"
"Tôi chỉ thấy có thế".
"Tớ không hiểu bọn chúng làm gì ở đây". Mèo Bự nói.
"Chắc là đi tuần tiễu", Manuelo nói. "Chúng vẫn thường tuần tiễu để may
ra phát hiện ta ở đâu". Hắn cười. "Chúng chẳng bao giờ tìm ra cả".
"Mười bốn người và hai khẩu tiểu liên", Mèo Bự lẩm bẩm, đầy suy tư.
"Chúng mình chỉ có năm, không kể hai thằng nhỏ. Tớ cho tốt hơn hết là lủi
thôi".
"Bây giờ là lúc tiêu diệt đấy", tôi nói. "Các phụ nữ vừa cho chúng ăn. Giờ
chúng hẳn sẽ mải mê với họ…"
"Bọn chúng có cả phụ nữ?" Manuelo ngạc nhiên.
"Có".
"Mấy người?"
"Ba!"
"Bọn đào ngũ", Mèo Bự nói. "Chúng chạy lên núi cùng với mèo của
chúng".
"Có thể đúng", một người nói. "Tướng quân đang đuổi bọn quân đội chạy
re. Chiến tranh sẽ chấm dứt nhanh thôi".
"Quân đội vẫn còn chiếm đóng các cảng", Mèo Bự đáp. "Chúng ta không
thể thắng cho đến khi tướng quân chiếm được Caratu. Một khi chúng ta cắt
chúng khỏi biển thì bọn Mỹ sẽ không thể giúp chúng được. Lúc đó chiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.