NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 39

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 5 & 6

Manuelo giơ tay lên để dừng chúng tôi lại rồi đưa vội những ngón tay
ngang miệng. Tôi ngồi trên lưng con ngựa nhỏ mà như không dám thở. Tôi
nhìn Roberto. Cả nó nữa, cũng rất căng thẳng.

Roberto là con trai cả của tướng Diablo Rojo. Nó gần mười một, hơn tôi
hai tuổi. Tôi gần chín tuổi nhưng cao hơn nó đến bảy phân. Nó ghen tị đến
chết với tôi vì chuyện đó.

Những người khác ngồi im phắc trên lưng ngựa. Họ lắng nghe. Tôi cũng
dỏng tai lên, nhưng chẳng nghe được gì ngoài tiếng xào xạc của lá rừng.
"Chúng nó không xa đâu" Manuelo thì thầm "Phải di chuyển thật nhẹ
nhàng".
"Tốt nhất là mình phải biết được chúng nó có bao nhiêu đứa". Gato Gordo
quay lại thì thầm.
Manuelo gật đầu. Mèo Bự luôn luôn có lý. Hắn là một nhà tư tưởng. Có lẽ
vì quá nặng nề, di chuyển đối với hắn là sự khó khăn mà hắn nghĩ nhiều.
"Tôi sẽ theo dõi chúng", Manuelo nói, và tụt xuống ngựa.
"Không", Mèo Bự vội can. "Lá thì khô, cành sẽ làm trơ khấc cậu ra. Thế là
chúng biết mình ở đây".
"Thế…làm thế nào mình biết được?"
Gato Gordo chỉ lên đầu. "Ở trên cây" hắn nói "như một con khỉ ấy. Chúng
sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc nhìn lên đâu".
"Chúng mình nặng quá" Manuelo trả lời. "Mình nặng thế này thì cành cây
có thể gẫy và…bụp…chúng mình chết ngóm".
Mèo Bự nhìn Roberto và tôi. "Nhưng chúng nó không đến nỗi nặng lắm".
"Không!" Tiếng thì thầm của Manuelo gần như là một tiếng nổ trong sự cô
tịch. "Tướng quân sẽ giết chúng ta nếu như có chuyện gì xảy ra với con trai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.