NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 471

không ưa em. Em là người Pháp, em không thuộc về chốn này".
Robert vẫn im lặng. Cô đẩy anh ra. "Cả anh cũng không thuộc về nơi đây!
Anh không là dân tị nạn, anh không phải đến đây. Họ không mời chúng ta
đến. Chúng ta chẳng làm được gì ngoài việc chiếm chỗ của những người
khác cần hơn chúng ta. Chúng ta thậm chí ăn cả thực phẩm của họ".
"Em mệt" Robert nhẹ nhàng nói "em sẽ cảm thấy khá hơn sau khi nghỉ
ngơi".
"Không! Điều em nói là sự thật. Và anh biết thế. Nếu thực sự cần anh thì họ
đã giao cho anh một việc gì đó quan trọng hơn là cái việc thư ký trong một
phòng dịch thuật. Anh biết những cái mà họ cần quá xa vời đối với bất cứ
ai trong chúng ta chứ? tiền. Tiền để xây dựng, để mua thực phẩm, quần áo.
Tại nhà băng của cha, anh sẽ giúp đỡ người Israel nhiều hơn là ở đây".
Anh nhìn cô. "Anh không thể trở về".
"Tại sao không?" Anh không trả lời. "Vì cha anh là một người thực tế, và
biết rằng anh phải làm những việc mà anh không thích để tồn tại ở trên đời
này?"
"Không phải thế".
Cô chằm chằm nhìn anh. "Vì em? Vì em không ăn nhập với thế giới của
anh?" anh lại không trả lời. Cô nhìn vào mắt anh. "Anh không cần phải lo
chuyện ấy. Cứ về nhà đi, về quê hương bản quán của anh đi. Chúng ta sẽ ly
dị. Anh sẽ không phải hổ thẹn vì em". Nước mắt lại dâng lên trong mắt cô.
"Làm ơi đi, Robert, em không thể chịu đựng thêm được nữa. Em muốn về
nhà".
Cô oà khóc, giấu mặt vào ngực anh. Rồi cô nghe giọng anh râm ran nơi đó.
"Anh yêu em, Denisonde. Chúng ta sẽ về nhà".

Chương 18

Gần sáu tháng sau, Denisonde đứng trước tấm gương lớn ba chiều trong
phòng cô tại ngôi nhà ở Paris của De Coyne. Cô nhìn mình một cách
nghiêm chỉnh. Việc bạn đứng ở phía nào của quầy hàng đã tạo nên một sự
khác biệt đến kỳ lạ. Là người mẫu, người ta bảo là ngực cô quá to. Là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.