NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 473

với quá khứ của chị. Mà chẳng có ai đang ở dưới nhà lại không biết điều
đó"/
Denisonde cảm thấy nước mắt cứ dâng lên. "Robert không bao giờ nói với
mình điều đó".
"Robert chẳng phải nói. Anh ấy coi là đương nhiên, và mọi người khác
cũng thế. Rồi chị sẽ thấy".
"Mình khóc mất".
"Đừng" Caroline mỉm cười, cầm tay chị dâu. "Xuống nhà đi, trước khi chị
oà lên, bởi chi sẽ làm hỏng hết đồ trang điểm".
Nam tước len lỏi qua đám khách để đến chỗ Denisonde. "Cha có thể nhảy
với con bản này được không?"
Denisonde gật đầu rồi cúi chào. Ông dẫn cô đến sàn nhảy nhỏ. Ban nhạc
toả ra điệu valse chậm khi họ bước ra sàn.
Nam tước mỉm cười khi cô ngả vào tay ông. "Con thấy không. Họ được
dạy dỗ tử tế đấy. Họ kính trọng tuổi tác của cha".
Cô cười "Thế thì họ phải chơi bản nhạc giật gân của Mỹ chứ?"
"Cha hết thời rồi" ông nhìn vào mắt cô. "Con vui không?"
"Vui lắm, như mơ ấy. Con không bao giờ biết thế giới lại có thể như thế
này" Cô hôn lên má ông "Cảm ơn cha".
"Đừng cảm ơn cha, chính con đã góp phần làm nó trở nên như thế. Con đã
đưa con trai cha về với cha". Ông ngập ngừng "Robert có ổn không?"
Cô bắt gặp ánh mắt ông. "Cha nói về ma tuý ạ?" ông gật đầu. "Vâng" cô
nói "Qua rồi. Cũng không dễ dàng với Robert, anh ấy ốm nặng một thời
gian dài, nhưng giờ thì qua rồi".
"Cha rất mừng. Thế là lại còn điều nữa cha phải cảm ơn con".
"Không phải do con đâu ạ, người Israel đấy. Họ rất nghiêm ngặt về chuyện
đó. Họ đã làm Robert khoẻ lại".
Họ đang ở gần cửa phòng thư viện và Nam tước dìu cô từ trên sàn xuống.
"Vào đây, cha đưa con mấy thứ".
Denisonde băn khoăn theo ông vào thư viện. Lửa đang cháy trong lò sưởi.
Ông mở ngăn kéo bàn lấy ra một số giấy tờ, đưa cho cô. "Những cái này
của con".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.