NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 477

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 19 & 20

Đám đông hò reo gần như trước khi chiếc limousine đen và dài dừng lại
trước khán đài phủ đầy cờ và hoa. Ngay tức khắc, một người đàn ông vận
đồng phục, một đại uý, tới mở cửa xe. Chiếc đầu gối phủ lụa thoáng hiện,
rồi ánh nắng lung linh trên mớ tóc vàng mượt của cô, khi Amparo bước ra.

Đám đông như điên dại. "Công chúa! Công chúa!"
Amparo dừng lại một lát, như ngượng ngùng, rồi cười với đám đông. Một
bé gái chạy đến dúi lẵng hoa vào tay cô. Amparo cúi hôn đứa bé, thầm thì
tiếng cảm ơn. Rồi các quan chức quây quanh cô, đưa lên khán đài, nơi cô
đứng vào trước một dẫy micro. Cô kiên nhẫn đợi cho cánh phó nháy ngừng
chụp ảnh và tiếng hò reo của đám đông dịu xuống. Cuối cùng, cô nói, giọng
trầm và ấm, cứ như cô thì thầm với từng người trong bọn họ.
"Hỡi bà con nông dân"
Họ lại vui mừng la hét. Vì cô không phải là người trong họ sao? Cha cô đã
không từ trên núi xuống để nhận địa vị xứng đáng này sao? Và cô không
luôn luôn quan tâm đến nông dân và công nhân, những người lao động bình
thường đó sao? Chính cô đã chăm lo để có trường học cho con cái họ, bệnh
viện cho người đau yếu, thực phẩm cho những người hết khả năng lao
động, rồi chăm lo và kính trọng tuổi già.

Thậm chí giờ đây, cô đứng trước một toà nhà hoành tráng, trắng toát và
long lanh trong ánh mặt trời, mà nó đã tạo công ăn việc làm cho bao người
trong quá trình vận hành. Nhưng hơn thế nữa, mảnh đất mà khách sạn nguy
nga này đang toạ lạc, vốn là sở hữu của cô và cô có thể thu bộn tiền thuê,
nay cũng cho họ nốt. Đây âu cũng là một chút vinh dự cho người đã làm
tất cả những điều này, người đã cho họ quá nhiều: khác sạn mang tên cô –
công chúa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.