NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 479

Đám đông lại reo hò. Cô lại cười và đưa tay lên. "Đấy là ngày mai. Ngày
mai khách sạn sẽ mở cửa đón họ. Nhưng hôm nay là cho chúng ta. Hôm
nay, tất cả đồng bào đều có thể vào xem những điều kỳ diệu mà các bạn đã
biến thành sự thật vì niềm tin mà cha tôi đã đặt nơi nhân dân của ông".

Giọng cô ắng đi. Cô quay lại nhìn băng vải đỏ chăng ngang lối vào. Có
người đưa cho cô chiếc kéo. Nó loé lên trong ánh mặt trời khi cô giơ lên
cao. Rồi cô làm một cử động và băng vải rơi xuống sàn. Với tiếng reo hò
vang trời, đám đông xô lên tiền sảnh khách sạn. Cửa tắc nghẹt, cho đến khi
binh lính dồn họ thành một hàng trật tự.

Dax đến bên Amparo. Cô đứng một mình, trừ đám cận vệ luôn vây quanh.
Cô trầm ngâm nhìn đám đông đang xô đẩy.
"Em rất cừ" anh lặng lẽ nói. "Rất cừ".
Một nụ cười nhã nhặn lập tức xuất hiện khi cô quay lại, rồi cô nhận ra Dax
và nụ cười cũng thay đổi liền. Nó riêng tư và ấm áp hơn. "Dax, em không
biết là anh ở đây".
Anh hôn tay cô. "Anh về đêm qua. Em cừ lắm".
"Em được tập dượt nhiều rồi".
Anh hất hàm về phía khách sạn. "Em có vào không?"
"Với cả đám đông ấy? em đã điên đến thế đâu. Em không chịu họ được.
May mà có lính trấn ở đây, nếu không thì họ đã xé cả chỗ này ra rồi. Họ
chẳng tôn trọng cái gì hết".
"Em vẫn thế" anh nhìn cô. "Ít nhất là em trung thực".
"Tại sao em phải thay đổi? Anh có thay đổi không?"
"Anh ưng nghĩ thế. Anh già đi. Khôn hơn".
"chẳng ai thay đổi cả" cô nói. "Họ chỉ tưởng là họ thay đổi thôi. Chúng
mình vẫn hệt như hồi lần đường từ trên núi xuống".
"Em có vẻ chua chát thế".
"Em không chua chát, em chỉ thực tiễn thôi. Đàn bà cứng đầu hơn đàn ông.
Sân bay mới, xa lộ mới, cao ốc mới…chẳng có ấn tượng gì đối với em cả"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.