NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 480

"Thế thì cái gì mới gây được ấn tượng cho em?"
"Anh".
"Anh?" giọng anh không giấu được vẻ ngạc nhiên.
"Vâng. Anh bỏ trốn. Anh biến đi. Đối với anh là cả thế giới chứ không phải
chỉ có Corteguay." Chợt cô nheo mày. "Em muốn uống nước. Em nhức đầu
vì cứ phải nheo mắt mà nhìn vào cái mặt trời khỉ gió ấy".
"Quầy bar trong khách sạn có mở đấy".
"Không, về lâu đài với em, dễ chịu hơn nhiều". Cô ngập ngừng. "Trừ khi
anh có cái gì hay hơn để làm".
"Không, thưa công chúa" Dax mỉm cười. "Anh không có cái gì hay hơn để
làm cả".
Trong xe nóng quá, anh quay cửa kính xuống. Tay cô dừng anh lại. "Đừng,
cho đến khi chúng ta ra khỏi đám đông. Vẫn còn nhiều sói ở quanh ta".
Dax ngả người trên ghế. Có lẽ cô nói đúng. Người ta chẳng thay đổi gì cả.
Nét mặt người thanh niên trẻ tuổi, mảnh mai, đứng tựa vào chân lễ đài
không bỉêu lộ chút gì về những ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu khi anh
dõi theo chiếc limousine đen to tướng đang từ từ rẽ đám đông.

Mình có thể giết chúng, anh nghĩ thế, ngay bây giờ, khi chúng đi qua mặt,
mà bọn lính thì quay nhìn nơi khác. Mình có thể giết chúng như chúng đã
giết bố mình. Bằng phục kích và không thương tiếc.

Anh đứng thẳng lên, thò tay vào trong áo khoác, cảm nhận khẩu súng trong
bao làm anh vững lòng. Tức khắc anh rút tay ra, bằng không nó có thể phản
bội anh. Vẫn chìm đắm trong suy tư, anh nhập vào đám đông đang xô đẩy
vào khách sạn.

Nhưng giết bọn chúng thì mình được cái gì? chẳng gì cả, anh nghĩ. Bọn
lính sẽ giết mình và mọi điều mình trở về để làm vẫn bị bỏ dở. Tổng Thống
sẽ vĩnh viễn tồn tại. Không phải vì việc này mà mình phải du học ở hải
ngoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.