NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 483

chân mình, hệt như truyền thống vĩ đại của người Mỹ. Dax đoan chắc rằng
trong đầu ông nghị sĩ là những đóng góp khổng lồ cho cuộc vận động mà
ông đã nhận hoặc đã được bạn bè ông trong xanhđica dầu khí Texas hứa
hẹn. Dù sao thì cuộc họp cũng kết thúc đầy thoả mãn. Nghị sĩ sẽ đề cử
mạnh mẽ cho Bộ Ngoại giao rằng Hoa Kỳ ủng hộ Corteguay là một thành
viên của Liên Hợp Quốc.
Dax chìm sâu trong suy tưởng nên không nghe thấy tiếng cửa phòng tắm
mở ra, không biết Amparo đã vào phòng, cho đến khi nghe giọng cô cáu
bẳn. "Anh làm gì ở trong ấy thế?"
"Tắm. Thế em nghĩ anh làm cái quái gì ở đây?"
"Giữa buổi chiều?"
"Thì sao?"
"Anh vừa ngủ với một ả" cô lên án. "cái ả người Đức ấy".
"Đừng có lố bịch".
"Em thấy cái lối ả nhìn anh trong bữa trưa".
Anh tắt phụt vòi nước. Chẳng phải cho Amparo biết thực ra Marlene đã
sống với Jeremy Hadley. "Đừng có ghen như mụ nhà quê nữa. Có nhiều lý
do để tắm vào buổi chiều chứ không chỉ vừa làm tình xong. Đây là Hoa Kỳ,
nơi rất phong phú nước".
Anh kéo chiếc khăn trên giá, quấn quanh người rồi bước ra.
Amparo đứng hằm hằm ở cửa, anh lặng lẽ lấy chiếc khăn khác lau người.
Liếc vào gương anh thấy cô đã nguôi cơn giận.
"Cuộc phỏng vấn tốt chứ?"
"Em đoán thế, nhưng em không bao giờ vững tâm khi một mình với cánh
phóng viên cả. Họ cứ như…bề trên ấy. Lẽ ra anh phải ở lại với em".
"Cánh nhà báo đều thế cả. Anh cho đấy là một màn kịch. Để làm em tưởng
là họ biết hơn nhiều".
"Anh đã làm gì thế?"
"Anh họp với tay nghị sĩ Mỹ. Em biết mà".
"Tốt chứ?"
"Tốt".
Cô im lặng giây lát. "Em muốn uống chút gì".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.