NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 485

Anh mỉm cười "Thấy chưa? Anh đã cảnh cáo em về ái đồ uống này mà. Nó
đã làm cho lưỡi em xuẩn rồi đấy".
"Em không ngu ngốc!" cô đứng trên giường, nhìn xuống anh. Giờ thì mặt
cô đỏ nhừ. "Em biết anh. Nếu không vừa ở với một người đàn bà thìanh
đâu để yên cho em đứng thế này!"
Anh đặt hai cánh tay dưới gáy. "Em biết gì về anh?"
"Anh quên là em đã đọc các tờ báo ngoại quốc à? Báo chí của họ không
giống như ở Corteguay vốn vẫn bị cấm đăng tải những gì xấu về anh. Anh
đã dính líu với nhiều đàn bà".
"Thì sao?"
Nước mắt bỗng dâng lên và Amparo càng giận dữ hơn. "Em không phải là
đàn bà à? Em có trục trặc gì không?"
Anh cười tươi. "Em rất đàn bà. Em chẳng trục trặc gì cả. Nhưng…"
"Nhưng sao?"
"Cha em gửi gắm em cho anh chăm sóc. Đấy là vấn đề danh dự. Em nghĩ
sao nếu ông biết anh phản bội niềm tin đó?"
"anh nói nghiêm chỉnh đấy à?"
"Đúng".
Cô phá lên cười. "Cha em nói đúng. Anh là nhà ngoại giao số một của
Corteguay".
"Em nói thế là sao?"
"Anh thừa biết em nói gì! thế anh nghĩ vì sao cha em lại ném hai đứa vào
chuyến đi này nếu không hy vọng chúng mình gần gũi nhau?"
Dax không trả lời. Lần đầu tiên anh nghĩ về điều đó. Đấy đúng là điều mà
tên cướp già ranh mãnh có thể làm. Tiếp cận trực tiếp vốn vẫn quá đơn giản
đối với ông. Dax nói "Giữa chúng ta không còn gì nữa, cha em biết thế
mà".
Cô trân trối nhìn anh. "Đấy chính là lý do, phải không? Anh không bao giờ
tha thứ cho em về những gì đã xảy ra".
"Chẳng có gì phải tha thứ cả".
"Em không lừa dối anh, cha em cứ ép".
"Không hề gì."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.