NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 487

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 21 & 22

Marcel nhấc điện thoại lên, cô thư ký trong văn phòng anh ở thành phố đáp
ngay. "Sáng nay có gì đặc biệt không?" anh hỏi.
"không, thưa ông Campion. Tôi không tiếp khách trong buổi sáng như ông
đã dặn".
"Tốt. Tôi sẽ đến văn phòng trước bữa ăn trưa".
"Nếu có gì xảy ra thì tôi có thể liên hệ với ông ở văn phòng của ông
Schacter không ạ?"
"Không, tôi không muốn bị làm phiền ở đấy".
Marcel đặt điện thoại xuống rồi đi ra bằng lối riêng, nơi xe và tài xế của
anh đang đợi. Anh dừng một lát, nhìn lại toà nhà đá xám. Niềm kiêu hãnh
dâng lên trong anh. Đấy là một trong những ngôi nhà tao nhã cuối cùng
trên đại lộ Công Viên. Mà lại ở góc đường nữa.

May mà nó không đủ lớn cho một sứ quán, bằng không thì giá cả là không
thể với tới được. Tuy nhiên, nó vẫn quá rộng đối với anh. Mười ba phòng.
Hãng điền thổ cười một cách ngượng ngùng. "Một số người cho rằng đây là
con số không may mắn".

Marcel cười, nhớ lại các con bạc vốn rất mê tín với các con số. Đối với anh
thì con số nào cùng vậy cả. Ngôi nhà thế nào thì nó cứ thế, dù có cố tình
gắn cho nó con số may mắn hoặc rủi ro. "Không hề gì. Tôi không để ý
chuyện đó".

Thoả thuận xong, anh đã chuyển đến, thậm chí trước khi thợ thuyền hoàn
tất việc sửa sang. Anh không thể ở thêm, dù chỉ một ngày tại cái khách sạn
mà anh đã đến ở sau khi ly thân với vợ. ở đấy, anh có cảm giác mọi chuyện
riêng tư của mình cứ thẩm thấu về với vợ anh và cha cô ấy. Cánh nhân viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.