NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 507

này".
"Tôi là người nước ngoài song thường trú ở đây nên vẫn phải động viên,
hoặc là họ cứ khăng khắng như thế . Tất nhiên tôi có luật sư và vài người
có ảnh hưởng thu xếp, nhưng đều là lũ xuẩn, bảo không thể làm gì khác
được. Bọn có thế lực đang ra tay tóm tôi".
"Anh có nghĩ cụ thể là ai không?"
"Tôi chỉ dám đoán. Có thể là Horgan và nhóm của hắn, vì vụ liên doanh
dầu khí Corteguay. Nhất là sau khi họ phát hiện ra ở đấy chẳng có dầu có
khí gì hết".
Nhưng các anh vẫn làm ăn chung mà. Họ không nghĩ tới điều đó ư?"
"Họ cần tàu của tôi chứ không cần tôi . Và họ có hợp đồng".
"Hay là ông bố vợ cũ của anh? Ông ta ghét anh mà".
Nét khinh suất thoáng trên mặt Marcel. "Abidijan ư? Không phải. Ông ta
quá tham lam. Các con tôi thừa hưởng tài sản của tôi, và chúng là cháu của
ông ta. Không, Amos sẽ không làm gì cả. Tôi không biết họ là ai, nhưng tôi
sẽ tìm ra, tôi có cách. Và khi tôi tìm ra được thì họ sẽ phải hối tiếc vì đã
phiền hà tôi".
Dax an ủi. "Sẽ ổn thôi, Marcel. Rồi anh sẽ thấy".
"Tốt nhất là như thế. Tôi không có ý định chết một mình. Khối kẻ sẽ cùng
tiêu đời với tôi". Vẻ căng thẳng trên mặt Marcel đổi thành nụ cười. Anh
đứng lên.
Dax cũng đứng dậy. Hầu bàn đang dẫn một phụ nữ trẻ, cao, da ngăm đen
tới bàn họ. Một thứ trật tự kỳ lạ phủ xuống các bàn cô đi qua. Marcel hôn
bàn tay cô đưa ra, môi anh mơn trớn nó. "Có lẽ cô biết Dax?"
"Tất nhiên".
Cô quay cặp mắt đen sang Dax, mỉm cười, đưa tay ra. Dax hôn lên những
ngón tay lạnh như băng. "Chào Farkas".
"Buổi biểu diễn ra sao?" Marcel hỏi.
Dania nhìn Marcel khi họ cùng ngồi xuống, rồi phác một cử chỉ mệt mỏi.
"Tôi thì vẫn ổn, nhưng cái cha giọng tenor thì không! Tôi đã bảo Bing, khi
đi xuống sân khấu, rằng sẽ không bao giờ nữa. Hoặc là ông ấy đi, hoặc là
tôi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.