NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 506

Viên trợ lý xoay ghế lại. "Ông bảo tám trăm người à?" Dax gật đầu. Ông ta
suy tư. "Có thể…làm được cái gì đó". Giọng ông rõ ràng đã đi đến một
quyết định. Ngay cả một lực lượng nhỏ từ một quốc gia vớ vẩn ở Nam Mỹ
cũng có thể gây một tác động tâm lý. "Tôi sẽ bổ nhiệm ông vào nhân sự
của tôi, và gửi ông đến Tokyo như ông đề nghị. Đồng thời tôi hứa sẽ xem
có thể kiếm được vũ khí mới cho người của ông không".
"Cảm ơn ông".
"Nếu ông có bất cứ người bạn nào có ảnh hưởng trong chính phủ Hoa Kỳ
thì hãy cố tìm kiếm ảnh hưởng từ họ".
"Tôi hiểu" Dax biết ông ra đã rõ ai là bạn anh. "Tôi chắc chắn sẽ đề nghị sự
trợ giúp của họ".
Viên trợ lý đứng lên. "Tất nhiên, hẳn ông hiểu, nếu ông không thuyết phục
được McArthur thì tôi cũng chẳng hơn gì".
Dax cũng đứng dậy. "Tôi hiểu điều đó".
"Tốt. Tôi sẽ làm lệnh, và ông sẽ nhận được vào cuối tuần".
Dax cười. "Mọi thứ suôn sẻ cả chứ?"
Marcel ủ rũ. "Mọi thứ không phải lúc nào cũng như ta tưởng. Tôi có nhiều
kẻ thù".
Dax nhìn người thư ký trước đây của cha mình. Quyền lực và tiền như
không giúp gì cho cảm giác an toàn của Marcel, còn khiến anh chỉ bồn
chồn hơn, e dè hơn mà thôi.
"Người như anh thì có vài kẻ thù là còn ít đấy".
Marcel nhìn anh chằm chằm. "Những kẻ tôi biết thì tôi xử lý được. Nhưng
còn vài tên mà nhân dạng vẫn náu trong bóng tối. Co quá nhiều sự ganh
ghét trước thành công của tôi, và tôi chắc chắn là nhiều người đang mưu
toan chống lại tôi".
"Vô lý".
"Thật đấy" Marcel liếc quanh phòng ăn đông đúc ở El Morocco rồi hạ
giọng một cách bí mật. "Anh nghe về những rắc rối của tôi với Uỷ ban
nghĩa vụ quân sự chưa? Họ muốn đưa tôi vào quân đội. Tôi, một nhân vật
chủ chốt trong Chương trình quốc phòng của họ. Cha của ba đứa trẻ?"
"Làm sao họ có thể?" Dax hỏi, "Anh thậm chí không phải là công dân nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.