NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 514

Dax mỉm cười với sự mô tả ấy, vì gia đình Hadley cũng đâu có nhỏ. "Ông
có nghĩ là họ quan tâm đến việc giúp đỡ này không?"
"Chắc Jeremy đã nói với Jack. Và tôi sẽ xem có thể tác động gì với cha anh
ta. Họ rất quan tâm, tôi hiểu, tới việc đưa các quốc gia Nam Mỹ vào vị trí
tích cực hơn ở Liên Hợp Quốc". Chợt ông đổi chủ đề. "Anh có gặp Marcel
khi ở New York không?"
"Tôi ăn tối với anh ấy, cách đây vài giờ" Dax lấy thuốc lá ra. "Anh ấy như
quá sầu muộn vì giấy gọi động viên".

"Marcel ngu xuẩn quá. Anh ta hy vọng cái gì khi cứ chường mặt ra trước
mọi người, để họ buộc phẫn nộ với mình. Tôi đã bảo cứ chìm đi, hãy tránh
xa các Night Club và báo chí. Nhưng anh ta không nghe".
"Anh ta nên làm thế nào, theo ý ông?"
"Nên lặng lẽ nhập ngũ, tôi cũng đã khuyên vậy. Ở tuổi anh ta thì rồi cũng sẽ
ngồi vào bàn giấy thôi. Và từ đó, sẽ dễ dàng thu xếp một lệnh giải ngũ.
Nhưng Marcel không nghe".
"Vậy điều gì sẽ xảy ra?"
"Nếu cứ như thế này thì Marcel sẽ tự huỷ diệt. Có một điều anh không thể
thắng được ở nước Mỹ này, là công luận. Anh ta đã tự ghi tên mình vào
công luận như kẻ trốn quân dịch".
Dax đứng lên. "Tôi không dám tốn thêm thời gian của ông".
Hadley nhìn anh đi ra. "Dax".
"Vâng?" Dax quay lại.
"Anh là một người kỳ lạ, Dax. Chúng ta đã nói về nhiều chuyện, nhưng anh
chẳng hề đề cập tới Caroline".
Dax nhún vai. "Có gì để nói đâu?"
Hadley nhìn thẳng vào anh. "Bằng cách của tôi, anh biết đấy, tôi yêu cô
ấy".
"Tôi cũng vậy" Dax nói. "Cũng theo cách của tôi".
"Cô ấy không thuộc về anh, và cũng không thuộc về tôi". Dax không đáp.
"Anh có gặp hoặc nghe gì về cô ấy không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.