NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 536

mình đang mệt thế nào khi thấy cặp vú của em".
Buổi sáng, Sergei nằm trên giường, nhìn cô trang điểm. Cô đi ra phòng
ngoài rồi trở lại với chiếc áo choàng lông thú trên người. Cô đứng bên
giường, nhìn anh. "Anh thấy ổn chứ?"
Sergei lười nhác kê hai tay dưới gáy. "Anh thấy khoẻ".
"Anh sẽ cảm thấy thú hơn, nếu không có một điều".
"Điều gì?"
"Nếu như anh không yêu."
"Yêu?" Sergei ngớ ra rồi hỏi. "Cái gì làm em nghĩ thế?"
"Em là dân chuyên nghiệp, em có thể biết một người chỉ bằng việc anh ta
nhấm nháp hay cạn ly. Anh không cạn ly".
"Anh phải làm thế à?" anh đốp lại, chợt bẳn gắt.
Cô nhìn anh, mặt không một nét biểu cảm. "Em cho là không." cô bước tới
cửa. "Thôi, nếu em không gặp anh nữa thì chúc Noel vui vẻ".
"Chúc mừng Noel". Sergei đáp, nhưng cô đã đi ra. Anh nghe tiếng cửa
ngoài đóng lại. Cáu với chính mình hơn là với cô, anh vò chiếc gối dưới
gáy. Đấy là tất cả mà anh cần ư? Lời chúc mừng Noel của một cô điếm.
Mắt anh gặp chiếc điện thoại, và bỗng bị thôi thúc phải cầm lên. "Nối cho
tôi với Harley Lakow ở Palm Beach, Florida".
Chưa đầy một phút, anh đã có tiếng đáp ở đầu dây bên kia. "Harvey, tôi cần
nghỉ".
Giọng Harvey như bị sốc. "Lạy Chúa tôi, ông con trời, ông không thể đi
được. Người ta vừa mới bắt đầu cắt đồ!"
"Tôi xa nhà đã mười lăm tháng trời rồi" Sergei giận dữ la lên. "Suốt cả thời
gian ấy tôi không gặp con gái, và tôi sẽ không tiêu một Noel mà không có
nó!"
"không có chi" giọng Harvey chợt thư giãn hẳn. "Thế anh vẫn chưa nhận ra
rằng nhà anh là ở New York à? Nó sẽ bay sang đây với anh".
Cánh phóng viên quây chặt lấy Sergei và đèn flash nháy liên tục. "Hoàng tử
Nikovitch, xin quay sang đây".
"Con gái ông có nét nào giống mẹ không?" một người hỏi.
Sergei mỉm cười. "Tôi hy vọng thế" anh trả lời dễ dãi. "Sue Ann là người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.