NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 548

Gã cuống cuồng vơ quần áo rồi chuồn thẳng. Khi cánh cửa đã khép lại,
Amparo nhìn lên cha cô. "Gì vậy?"
"Ta biết con không quan tâm lắm đến những gì chồng con đang làm" Tổng
Thống nói giọng mỉa mai "nhưng lẽ ra con phải cho ta biết là hôm nay nó
về chứ".
"Hôm nay?" giọng cô ngờ vực.
"Phải, hôm nay".
Cặp môi cô hé ra trong nụ cười không hề hài hước. "Con không biết. Đây
có lẽ là lần đầu tiên cánh kiểm duyệt của cha đã đưa cho cha bản photocopy
trước khi con thấy bản chính".
Tổng Thống bước đến bên cửa sổ, nhìn ra. "Nếu hôm qua ta biết thì ta đã
ngăn nó lại rồi".
"Cũng chẳng hơn gì" Amparo ra khỏi giường. "Chắng sớm thì muộn anh ấy
cũng sẽ phát hiện ra cha đang làm cái gì".
"Nhưng hôm nay là cốt tử". Cha cô lấy tờ báo đang kẹp nách đưa cho cô.
"Tờ Nhật báo đăng bài xã luận ở trang nhất đòi hỏi phải đưa ra toà án binh
vụ xin từ chức một cách hèn nhát đối với nhiệm vụ của nó ở bên Triều
Tiên. Họ cho điều đó là phản ánh sự nhục nhã đối với cả nước Corteguay".
Amparo thậm chí không mở tờ báo ra. "Thế cha cũng không hay biết gì về
chuyện này nữa à?" cô hỏi, giọng châm biếm.
"Tất nhiên ta biết" ông giận dữ "nhưng ta không biết nó lại ở đây hôm nay.
Nếu biết thì ta đã bảo họ đăng chậm hơn".
"Trách bọn gián điệp ngu xuẩn của cha ấy. Đừng trách con". Amparo kéo
chiếc dây chuông bên giường. "Con sẽ ra sân bay đón anh ấy. Con sẽ giải
thích cho anh ấy…"
"Con chẳng giải thích gì hết. Cũng không đón đưa gì sất!"
"Thậm chí không đón? Nhưng con là vợ anh ấy. Mọi người sẽ nghĩ thế nào
nếu con vắng mặt khi anh ấy xuống máy bay?"
"Họ nghĩ cái gì thì mặc xác họ!" ông gầm lên. "Con còn là con gái Tổng
Thống, không dây dưa gì đến kẻ đang bị lên án!"
"Sự thể là thế ạ?" Tổng Thống không trả lời. "Cuối cùng thì cha đã nghĩ ra
cách gạt anh ấy chứ" cô tiếp tục, giọng nhỏ nhẹ. "Con có thể thấy nó đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.