NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 546

"Vậy ai là nhà văn? Đã có thời, điều kiện tiên quyết để trở thành người viết
tiểu thuyết hình như phải là người có lịch sử làm lính. Trước đó thì là các
tay lái xe tải. Theo cách nhìn của tôi thì chỉ cần một yêu cầu đối với người
viết chuyên mục hàng ngày, là anh phải có cái gì đó để viết, và viết hay. Thì
chính anh đã viết hay một cách giản dị".
Jeremy cười. "Nếu cần người viết giản dị thì ông đã gặp đúng người rồi
đấy".
"Vậy anh sẽ xem xét việc này chứ?"
"Có thể, nếu tôi biết một điều quái quỷ gì đó đáng để viết".
"Các hội nghị chính trị của các đảng sắp diễn ra đấy. Sao anh không đến cả
hai xem có cái quái quỷ gì không và gửi cho tôi vài bài?"
Jeremy đầy hưng phấn. "Tôi sẽ thử, nhưng rất có thể chỉ phát hiện ra tôi đã
sai lầm đến mức nào khi nhận việc này".
Nhưng bài đầu tiên đã xác định chính anh đã sai lầm thế nào khi nghĩ như
vậy. Sau cú điện thoại cuồng nhiệt của tay làm xuất bản đề nghị cho đăng,
và Jeremy đồng ý với sự miễn cưỡng đầy e ngại, bài báo xuất hiện trên toàn
quốc vào ngày khai mạc hội nghị chính tri, với cái tựa đề MỘT NƯỚC
NGOÀI.

"Các nước trên khắp thế giới đều thế cả" nó được bắt đầu như thế. "Một
người bình thường hầu như vui vẻ khi gặp người Mỹ, và rất thích họ. Chỉ
có các chính trị gia, nhân viên khách sạn và tài xế taxi là hầu như căm thù
chúng ta. Chicago cũng giống như bất cứ nước ngoài nào".
Trong vòng một năm, chuyên mục này xuất hiện ba lần mỗi tuần trên hơn
hai trăm đầu báo.
Ở Paris. Nam tước đọc xong bài đầu tiên ấy trên tờ Thời báo New York
xuất bản ở Châu Âu bèn đẩy nó trên bàn ăn sáng sang phía Caroline. "Con
đã đọc bài này chưa?"
Caroline nhìn, gật đầu. "Rồi ạ. Con cho là rất thông minh".
"Anh ta là một trang thanh niên sáng láng".
"Vâng" cô đồng ý "Cực kỳ".
"Lạ thật " Nam tước nói, cặp lông mày nhíu lại. "Sau bữa tiệc đêm đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.