NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 544

Thống mới muốn ông từ chức là đương nhiên rồi. Vậy để tránh rủi ro có thể
đổ cả xe táo vì một sự tiến cử trong thời gian chuyển tiếp, chúng tôi cho
rằng tốt nhất là không có tiến cử gì cả trong thời gian này".
"Tổng Thống cũng nghĩ như vậy à?"
Cặp lông mày viên thư ký nhướn lên. Ông ta không thích bị lục vấn. "Tất
nhiên" giọng ông ta lạnh băng.
Thượng nghị sĩ đang đợi, và Jeremy được đưa thẳng vào văn phòng. "Thế
nào, Nghi sĩ?"
"Thế nào, Thượng nghị sĩ?"
"Jeremy, chúng ta bị lừa rồi".
"Cậu biết rồi à?"
"Sáng nay, trực tiếp từ Nhà Trắng. Chính ông già gọi".
"Vậy tại sao không ngăn mình lại. Sao cậu vẫn để mình đến đấy?"
Thượng nghị sĩ mỉm cười, rồi nét mặt thay đổi hẳn khi anh nói một cách
nghiêm chỉnh. "Mình muốn cậu chứng kiến là mình đã giữ lời hứa".
"Cậu biết là mình không bao giờ nghĩ khác mà".
"Cảm ơn".
"Mình không hiểu cái quái gì đã làm lộn tùng phèo tất cả?"
"Mình biết" Thượng nghị sĩ đáp. "Không phải ông già, cũng không phải
chính phủ. Vậy chỉ còn lại một khả năng thôi".
"Ông bạn thư ký của chúng ta?"
Thượng nghị sĩ gật đầu.
"Nhưng vì sao chứ? Mình vẫn vui vẻ với hắn mà".
"Mình đóan hắn không ưng dân Harvard". Thượng nghị sĩ cười. "Gã ngốc
ấy học ở Yale, cậu biết đấy". Nụ cười rời khỏi mặt anh. "Mình rất tiếc,
Jeremy".
Jeremy nhún vai. "Không sao. Âu cũng là cú thử sức hay".
"Giờ cậu định ra sao?"
"Mình không biết nữa. Mình chưa nghĩ đến điều đó".
"Xông vào đại hội đảng?
"Tất nhiên. Mình sẽ không bỏ lỡ nó".
"Chúng ta đang tụt hậu so với Stevenson đấy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.