NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 551

Viên trung uý mở cánh cửa sau.
"Vào đi, Dax" từ trong xe, Tổng Thống gọi.
Dax bước vào, chớp mắt, vì rèm che kín các cửa sổ. Trong xe mát lạnh. Nó
vẫn nổ máy. Anh nhìn Tổng Thống.
Mặc dù có điều hoà, mặt ông bóng nhẫy vì mồ hôi. "Tại sao không báo cha
hay là con về?" ông ngọt xớt. "May mà Amparo cho cha biết".
"Con nghĩ không hệ trọng gì. Amparo đâu ạ?"
"Nó đến thăm một khoa mới mở ở một bệnh viện miễn phí".
Qua chiếc gương hậu, cả tài xế lẫn viên trung uý đều dõi theo họ, lăm lăm
khẩu súng tự động.
"Khỏi quan tâm đến họ" Tổng Thống nói. "Họ không nghe được mình
đâu".
Dax mỉm cười. "Con không quan tâm đến điều đó".

Tổng Thống cũng cười. "Bọn họ ganh tị nhau trong việc bảo vệ cha. Này
con, con đã chọn thời điểm không thích hợp nhất để về đấy . Lẽ ra con
không bao giờ nên từ nhiệm".
"Con không thể làm gì khác được khi cha không gửi quân đội đến như đã
hứa".
"Có những lý do,. Những vấn đề con không biết".
"Nhưng cha đã hứa" Dax trả lời "và con cũng đã hứa. Con đã sử dụng bạn
bè của con, ảnh hưởng của con. Con đã cầu xin, phỉnh phờ để họ gửi vũ khí
mới cho cha. Chắc chắn cha không nghĩ là họ tin vào sự trí trá của cha về
thời hạn đăng lính chứ".
"Họ tin thế nào thì cũng có khác gì?" Tổng Thống đáp, giọng bối rối. "Lại
có nhiễu nhương ở miền núi. Quân đội quan trọng đối với ta ở đây hơn là ở
Triều Tiên".
"Đấy là một sự trí trá từ đầu. Ông không hề có ý định đưa họ đi đâu cả. Đấy
chỉ là cách để lấy vũ khí mới mà thôi".
Mặt Tổng Thống trắng bệch vì giận dữ và ông cố gắng nén giọng. "Ta đã
bắn những kẻ ăn nói nhẹ nhàng hơn thế nhiều!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.