NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 553

Dax vén rèm cửa, nhìn ra. Những dãy núi xa xa lung linh trong nắng. Một
lát sau, anh quay sang Tổng Thống. "Tốt lắm", anh đưa tay ra mở cửa xe.
"Tôi sẵn sàng đi ngay".
"Đợi đã" Tổng Thống ra hiệu cho tài xế. "Lái xe mới mở được khoá cửa".
Viên trung uý ra khỏi xe, tới mở cánh cửa sau. Dax vừa bước ra thì giọng
Tổng Thống dừng anh lại.
"Tạm biệt, người hùng của ta".
Dax quay lại. Tổng Thống cúi người về phía cánh cửa xe đang mở, một
biểu hiện buồn bã kỳ lạ trên mặt ông. Họ nhìn nhau hồi lâu, người đàn ông
già cả, mệt mỏi mà khuôn mặt như được chắp vá bởi hàng ngàn nếp nhăn,
và người đàn ông trẻ tuổi mệt mỏi, mà khuôn mặt như chìm sâu trong bao
ảo ảnh.
"Cảm ơn ngài" Dax trịnh trọng nói. "Tạm biệt".

Cửa xe đóng lại, và Tổng Thống mất hút sau rèm, khi chiếc xe to đùng lao
đi, để lại luồng bụi phía sau. Dax nhìn theo cho đến khi nó mất hút, rồi
quay trở lại nhà ga.
Chiếc máy bay vòng trên bờ biển rồi hướng vào đất liền. Khi đèn tín hiệu
không hút thuốc tắt, Dax rút một điếu ra. Cô tiếp viên dừng lại bên ghế anh.
"Ông Xenos? Người đưa thư này muốn tôi sẽ đưa cho ông khi chúng ta cất
cánh".
"Cảm ơn" Dax mở chiếc phong bì và chằm chằm nhìn xuống tờ giấy.
"Dax! Em xin lỗi. Tha lỗi cho em, Amparo".

Từ từ, anh xé nó ra thành những mảnh vụn tí tẹo rồi nhét vào gạt tàn. Anh
châm thuốc rồi nhìn ra cửa sổ. Máy bay đang tiếp cận vùng núi. Anh nhìn
xuống những ngọn núi xanh biếc, lởm chởm, đỉnh núi phủ đầy tuyết của
Corteguay, chợt đôi mắt tràn lệ.

Dax có thể không bao giờ thấy lại chúng nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.