NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 574

Chẳng còn ai đáng tin với anh ta nữa. Truyền hình mạch kín, ghi âm điện
thoại, bọ dưới nệm giường…Phỏng được bao lâu trước khi Marcel lại sử
dụng những thứ đó để theo dõi anh? Chẳng còn nghi ngờ gì là rồi anh ta sẽ
làm thế. Marcel đã đi quá xa để có thể có được niềm tin vào bất cứ ai.
"Cảm ơn anh, Marcel. Nhưng không" Dax lắc đầu. "Nếu tôi nghĩ là có thể
giúp gì được anh thì đã bảo anh rồi. Nhưng tôi hiểu mình. Tôi không phải
doanh nhân, và lâu dần, tôi sẽ trở thành cái nợ của anh. Nhưng tôi sung
sướng vì anh đã đề nghị".
Marcel không nhìn vÀo mắt Dax. "Tất cả đều chống lại tôi".
"Tôi thì không. Nếu tôi chống anh thì giản dị nhất là nhận đề nghị của anh.
Ở đó, tôi làm hại anh nhiều hơn là ở ngoài".
Marcel như cân nhắc điều Dax nói. "Đúng thế" anh cười, chợt vui hẳn lên.
"Tôi hiểu anh, cha trùm lừa đảo ạ. Anh có cách kiếm tiền dễ dàng hơn
nhiều".
"Thật à?"
"Tôi đã nghe đồn đại về anh và Sue Ann" Marcel nói. "Tôi không trách
anh. Cưới ra tiền tất dễ hơn là làm ra tiền".
Dax chẳng bận tâm. Nếu đấy là điều Marcel thích tin, thì cứ để cho anh ta
tin. Anh đứng dậy tỏ ý ra về.
Marcel ngắt hệ thống báo động rồi mở cổng trước. Như thường lệ, chẳng có
chiếc taxi nào trên đường vào giờ này. "Để tôi bảo tài xế đưa anh về".
Dax nhìn lên. Trời đã chuyển sang màu xám ở phía đông đại lộ Công Viên.
"Đi bộ cũng ngắn thôi và tôi cũng cần chút không khí trong lành".
Cách vài khu nhà, từ phía đại lộ Số Năm, một chiếc xe đen to tướng đi về
phía họ. Marcel bối rối liếc chiếc xe. "Có lẽ tốt hơn là tôi vào nhà thôi. Tôi
thấy hơi lạnh".
"Chào Marcel".
"Chào ông bạn" Marcel nói qua cánh cổng đã đóng "gọi cho tôi khi anh ở
thành phố. Tôi luôn ở đây".

Dax nghe tiếng cách của công tắc điện và hiểu Marcel đã lại bật hệ thống
báo động lên. Anh bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.