NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 638

còn trẻ trung và lực lưỡng. Giờ thì ông là một ông già.

"Vào xe đi" ông nói, cầm tay tôi "nắng nóng lắm".
Tôi theo ông vào trong chiếc limousine điều hoà mát rượi. Ông rơi mình
xuống ghế, thở hổn hển và tôi ngồi chờ ông nói. Xe lăn bánh. Tôi ngoái lại.
Các hành khách khác, những người bị ngăn cho đến khi tôi xuống hết cầu
thang, đang đi xuống. Tôi không thấy cô gái đâu.
"Đừng lo" Tổng Thống hiểu lầm "hành lý của anh sẽ được đưa về khách
sạn. Ta đã đặt phòng tốt nhất cho anh".
"Cảm ơn".
"Nhưng trước hết, có nhiều việc phải bàn. Ta nghĩ chúng ta sẽ ăn tối sớm
trong lâu đài để không bị xen ngang".
"Xin tuỳ ngài".
Ông chợt cười và đặt tay lên tay tôi. "Nào, đừng có lễ nghi quá với ta. Có
phải như lần trước đâu. Chuyện cũ đã qua và ta đã quên rồi. Chúng ta lại
bên nhau, đấy mới là vấn đề".
Tôi liếc ra ngoài khi xe qua cổng sân bay, vào xa lộ. Cảnh sát đứng thành
hàng, san sát, súng máy lăm lăm trong tay.
"Chúng ta được bảo vệ quá tốt".
"Cần thiết đấy, bọn cướp ngày càng táo tợn hơn. Tháng trước, đã ba lần
chúng tấn công ta. May mà chúng thất bại".
Tôi lặng lẽ nhìn ông. Phải có cái gì đó sai lầm một cách cơ bản nếu như
bọn cướp đủ táo tợn để hoạt động trong thành phố, vì thường thì họ ở trên
miền núi.

Ông cảm nhận được điều tôi đang nghĩ. "Bọn này không phải là bọn cướp
như ta từng biết đâu" ông nói "có điều gì đó hoàn toàn khác. Bây giờ chúng
là một đội quân được đào tạo cẩn thận, như Đại bàng chẳng hạn".
"Đại bàng? Nhưng ông ta…"
"Phải, lão già đã chết" Tổng Thống vội nói "nhưng đây là con trai hắn. Nó
mang tên cha nó."
"Ông nói thằng bé.."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.