NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 640

"Đúng như ông ấy nói, anh sẽ về" giọng cô đầy khinh bạc "hệt như con rối
bò lại với chủ nó".
Tôi im lặng đến trước chiếc ghế cô ngồi, nhìn xuống. Cặp mắt cô sẫm màu,
nhưng long lanh, khuôn mặt xanh xao, gầy guộc như thể cô đã nhiêu năm
không ra ngoài trời. Có cái gì đó cay đắng khi miệng cô vệu đi, hỏi "Tại
sao anh nhìn lâu thế?"
"Anh muốn thấy em" tôi nói "lâu quá rồi".
Amparo quay đi. "Không cần nhìn thế. Em không thích".
"Được thôi" tôi ngồi xuống bên cô. "Anh nghe nói em ốm".
"Họ còn bảo anh gì nữa?"
"Không".
"Không?" giọng cô đầy ngờ vực.
"Không".
Cô lặng thinh một lát. "Em không ốm" cô nói. "Đấy chỉ là chuyện ông ấy
kể cho anh tho6i. Vì không thích các hành động của em, vậy là ông ấy cấm
em xuất hiện trước công chúng". Tôi lặng thinh. "Em không nghĩ ông ấy lại
để anh đến thăm em".
"Vì sao?" tôi hỏi.
Cô liếc tôi, rồi quay đi. Giọng cô rỗng không. "Em nhầm, ông ấy thông
minh hơn nhiều, biết rằng tốt nhất là để anh đến. Khi anh thấy thân hình em
thì chẳng còn gì giữa chúng ta cả".
"Chẳng có gì sai trái với thân hình em cả. Có điều, nó đã qua lâu rồi, đã trật
lấc khi chúng ta cố kiếm lại những gì đã mất đi cùng với tuổi trẻ của chúng
ta".
Amparo với điếu thuốc. Tôi châm lửa cho cô. Mùi hăng của thuốc tràn
ngập căn phòng. Cô để cho khói từ từ phả ra giữa cặp môi hé mở trong khi
nhìn tôi. "Tội nghiệp Dax, anh không hạnh phúc với các cô vợ của anh,
phải không?" Tôi không trả lời. "Bởi vì anh để cho người khác chọn. Lần
sau, anh hãy làm công việc lựa chọn đó". Tôi vẫn không nói gì. "Nhưng
đừng là Guayanos" cô chợt nói. "Cô ta sẽ giết anh".
Tôi há hốc mồm. "Tại sao em biết về cô ấy?"
Amparo cả cười. "Mọi người đều biết mọi thứ anh làm. Ở thành phố này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.